Việt Nam hôm nay

https://lh4.googleusercontent.com/jwHXKk9yK83mb2U0iyp-OSXs7OZgoEcJKB4V-xqOO7STOu0djuO_hHd_dM8GkXjIamwCDoDrZRAdRPT5gaYIUOXwHgEk7mRpK7R7aGCo-eeVOtK72Nk

Monday, 23 November 2015

Tại Saigon - thiên đàng cs - chị Lan đang đi, bị cướp giật túi xách, mất hơn 1,2 tỷ đồng



 
From: Hien Do <
 
Tại Saigon - thiên đàng cs - chị Lan đang đi, bị cướp giật túi xách, mất hơn 1,2 tỷ đồng


·         PHÁP LUẬT
·         5
·         7
Theo chị Lan trình báo, trong túi xách mà chị bị hai tên bướp giật mất có 40.000 USD, 300 triệu đồng, 5 thẻ ATM và nhiều giấy tờ, tài sản giá trị khác.
Ngày 20​/11, ​Cơ quan cảnh sát điều tra ​Công an quận 11 (TP​ HCM) cho biết, vừa lập hồ sơ điều tra vụ cướp xảy ra trên địa bàn. 

Theo thông tin nạn nhân trình báo, khoảng 14h ngày 13​/11 chị Võ Thị Lan (35 tuổi, ngụ quận 11) đi bộ đến trước nhà số 182 đường Lê Đại Hành thì bất ngờ một thanh niên chạy xe máy tới giật túi xách trên vai.
Chị Lan cố giữ lại túi nên loạng choạng ngã xuống đường và bị tên cướp rồ ga kéo lê 1 đoạn. Lúc này, một thanh niên khác đi xe máy từ phía sau tới, cán vào tay chị Lan. 
Nạn nhân đau phải buông túi xách ra, 2 tên cướp giật lấy chạy thoát.
Theo chị Lan, bên trong túi xách của chị có 40.000 USD, 300 triệu đồng và nhiều ngoại tệ khác, một điện thoại, 5 thẻ ATM, các giấy tờ tùy thân. Tổng tài sản chị Lan bị mất hơn 1,2 tỷ đồng.
Khi sự việc xảy ra nạn nhân có việc riêng nên không báo công an. Đến ngày 19​/11 chị Lan mới lên công an phường 15, quận 11 trình báo. 















Theo Mỹ Thương/Tuổi Trẻ







Posted by: <vneagle_11

Friday, 20 November 2015

VC terrorists B4 1975 and VC khủng bố ngày xưa…VC=IS !



VC terrorists B4 1975
and

VC khủng bố ngày xưa…VC=IS !

                                                        
                                 


                   
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjYPyNvLic_jkZcdKdArPIK5s8Qp5LBoYOE33In9b8CDOVVF_1yJKUyLfu8G67Utx2QlQd1rM3UCvgul6KPmywkVwEzHEZaOi7a7mm3tkcm5HFmQg2RhsJEbSlRQREB7BotnYrtCO_H6Jj1/s1600/mycanh.jpg
https://lengoctuyhuong.files.wordpress.com/2012/05/picture8.jpg?w=540&h=394
Ảnh Thu Nhỏ
Ảnh Thu Nhỏ
Ảnh Thu Nhỏ
Ảnh Thu Nhỏ
Ảnh Thu Nhỏ
Ảnh Thu Nhỏ 
Image
Những hình ảnh của người dân, đàn bà và những đứa con nít phải chết chết thê thãm nhà tan cửa nát, 
Image

Image
Những Xác người dân vô tội nằm vung vải quanh lối vào nhà hàng Mỹ Cảnh Ngày 23/06/1965.


Image

Image

Đặc công VC đặt bom trong thành phố SG 

Image

Trên đường Tự Do…trong những ngày đầu năm Tết Mậu Thân 1968.
Miền quê!
Image

Image

Image

Zoom in                                                          (real                                                          dimensions:                                                          500 x 486)Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image


Trong mùa Đông Xuân 1968, Thảm cảnh diễn ra chỉ 25 ngày đêm, đã đồng loạt có 41 tỉnh.
Thành phố, Thị trấn và hàng trăm thị xã miền Nam Việt Nam.
Có tới mấy ngàn người thường dân bị thảm sát, rồi từ năm đó về sau,
mỗi nămTết đến là ngày giỗ người thân của hàng ngàn gia đình tại cố đô Huế. 
Image

Image

Image
Người dân VN có tội tinh gì?

Image
Những em bé thân xác nhuộm đầy máu

Image

Image

Image

Image
Vùng người dân chết nhiều nhất là quận Phú Thứ và Dạ Lê Thượng có nhiều hầm chôn xác tập thể.
Xương cốt của người dân chồng chất lên cao ngút
                                                     Xe đò
                  Khủng bố cái


__._,_.___

Posted by: <vneagle_1

PHẢI CHĂNG KHÔNG CẦN BÁO CHÍ TƯ NHÂN?


PHẢI CHĂNG KHÔNG CẦN BÁO CHÍ TƯ NHÂN?

Nguyễn Đình Ấm

Dù mệt và đang có việc phải làm nhưng tôi không thể chậm trễ viết những dòng này.
Số là, vô tình tôi lướt qua báo điện tử : “Giáo dục VN” ngày 17/11/2015 thấy đăng bài: “Nên hay không báo chí tư nhân?” của tác giả Nguyễn Mạnh Hà, một người hành nghề luật.

Trong bài trên, tác giả NMH viết: “Một xã hội luôn có nhu cầu cần được biết nên đi theo hướng nào giữa muôn vàn ý kiến, tư tưởng trong dư luận. Vì vậy, qua những tổ chức, tổ chức chính trị, xã hộ i(tức các cơ quan của đảng CS) báo chí đã ra đời để đáp ứng nhu cầu cần được định hướng này. Chính vì thế báo chí có hai chức năng là:Thông tin và tuyên truyền… 

Báo chí có sức lan tỏa trong xã hội nên tuyên truyền định hướng dư luận mới là nhiệm vụ chính của báo chí hơn cả…Tức là báo chí thực hiện nhiệm vụ tuyên truyền cho toàn XH đi theo một hướng tích cực nhất định”.Vì vậy từ thực tiễn này rõ ràng đã bác bỏ quan điểm nên cho báo chí tư nhân hoạt động do không thỏa mãn yêu cầu thực tiễn đó”.

Quan điểm này rõ ràng để bảo vệ lý sự của chế độ độc tài dùng báo chí làm công cụ phục vụ sự thống trị vĩnh viễn của mình với nhân dân. Chính vì nhà cầm quyền nào cũng muốn dẫn dắt dân chúng đi theo ý đồ của riêng mình nên mới độc quyền báo chí. Vấn đề là chế độ đó tốt hay xấu, cái hướng “tích cực” của nó đúng hay sai. 

Thời phát xít Hitler, trùm tuyên truyền Goebbels bóp nghẹt nền báo chí Đức, tất cả phải tuyên truyền “định hướng” tôn vinh Chủ nghĩa Quốc xã, “người Đức thượng đẳng” và kết quả Đảng Quốc xã đã “định hướng” được tất cả tiềm lực của nước Đức theo hướng “tích cực” để phát động Chiến tranh thế giới thứ 2 xâm chiếm, tàn phá cả Châu Âu, tàn sát hàng trăm triệu người. Thời Mao Trạch Đông, ở TQ báo chí độc quyền tuyên truyền “định hướng” 800 triệu dân TQ “theo hướng tích cực” vào cuộc Cách mạng Văn hóa kinh hoàng, mọi rợ, như phong trào “toàn dân làm gang thép, chiến dịch đuổi chim sẻ…” cực kỳ ngu xuẩn, tai hại…

Năm 1978, 1979 báo chí của “các tổ chức, tổ chức chính trị XH”  TQ “định hướng” theo ý đồ của Đặng Tiểu Bình, đảng CSTQ phải “dạy cho VN một bài học”, trên tinh thần đó, toàn dân TQ nhất trí “ định hướng” huy động 60 vạn quân tràn qua biến giới tàn sát hàng vạn người VN, đốt phá tan hoang 6 tỉnh biến giới phía bắc nước ta. Hiện nay nhà cầm quyền TQ cũng không ngừng nghỉ dùng báo chí độc quyền “định hướng” cho toàn dân TQ hiểu là: “VN xâm chiếm các đảo ở Biển đông của TQ, cần phải dạy cho VN một bài học nữa”.

Ở VN, thời những năm 1955- 1960 đảng CS phát động cuộc Cải cách ruộng đất, báo đảng CS “định hướng” cho nhân dân theo hướng “tích cực” mọi người tha hồ vu oan, giá họa, con đấu cha, vợ đấu chồng, cháu đấu ông, bà, cướp tài sản, giết oan hàng trăm nghìn người vô tội, tiêu diệt tận gốc mầm mống sản xuất lớn. Không những thế, họ còn phát động báo chí “định hướng” cho nhân dân phá bỏ đình chùa, triệt hạ hạ tầng văn hóa ở nông thôn Miền Bắc. Sau này là các “định hướng” phá rừng để trồng lương thực(1960-1980), mở rộng các tập đoàn kinh doanh đa ngành nghề giống như các tập đoàn của Hàn Quốc, Nhật Bản (những năm 2004-2010) mà hậu quả của nó là các vụ đổ bể Vinashin, Vinalines, dầu khí, cùng với các ngân hàng kiệt quệ thanh khoản, nợ công, nợ xấu hàng nhiều nghìn tỷ đồng đến nỗi phải “định hướng” ngược lại cổ phần hóa, các tập đoàn phải thoái vốn… Trong lĩnh vực ngoại giao báo chí “quốc doanh” độc quyền cũng “định hướng” cho nhân dân theo hướng “tích cực” là coi kẻ xâm lược đất đai biển đảo, hành hạ, cướp bóc, khủng bố ngư dân, đầu độc giống nòi, phá hoại kinh tế VN là bạn bè “16 chữ vàng” và “bốn tốt”, là đối tác chiến lược, phải yêu quý TQ (!?). Tuy nhiên, tha hồ cho 800 tờ báo “lề phải” tuyên truyền, được sự phụ họa bằng hệ thống loa phường phát hết công suất của Ban Tuyên giáo TW, nhân dân Việt Nam biết rõ Trung Nam Hải có thể là bạn chí cốt, là đối tác sinh tử của Đảng CSVN những thực chất lại là kẻ thù của nhân dân Việt Nam.
Không thể nào thống kê hết những sai lầm, dã tâm, mưu mô tội ác của các nhà cầm quyền độc tài nhưng vẫn được được báo chí độc quyền của họ “định hướng” đưa đất nước, dân tộc vào chỗ suy vong mà trước đó họ đều cho là con đường “ tích cực”. Không có nhà cầm quyền nào khi vạch ra đường lối cho nhân dân, đất nước lại biết, nói “con đường” của mình là sai lầm, không “tích cực”. Báo chí độc quyền CS được “định hướng” xuyên suốt là tôn vinh, phụng sự quyền cai trị vĩnh viễn của họ nên dân ta mới có câu “Mất mùa là bởi thiên tai/Được mùa là bởi thiên tài đảng ta”. Đây cũng là “định hướng” của môn lịch sử. Lịch sử đúng ra là một khoa học dẫn dắt tương lai nhưng bị phản ánh xuyên tạc kiểu Lê Văn Tám nên các tầng lớp học sinh, SV tẩy chay là dễ hiểu.

Như vậy cần làm gì để các nhà cầm quyền không thể dắt dân đi vào con đường thảm họa? Đó chính là vai trò của báo chí tư nhân. Bởi vì, báo chí tư nhân không ăn lương, không chịu sự “định hướng” của nhà cầm quyền nên có thể đưa các thông tin trái với lãnh đạo mà họ cho là không đúng. Từ đây sẽ diễn ra các cuộc tranh luận để đi đến chân lý.Nếu chính sách của nhà cầm quyền sai thì họ phải điều chỉnh. Không phụ thuộc nhà cầm quyền nên báo chí tư nhân cũng không ngần ngại công khai những sai trái, tiêu cực, tham nhũng của nhà cầm quyền.

 Điều này giải thích tại sao các nước dân chủ có báo chí tư nhân tất cả mọi lĩnh vực, vì thế  mọi hoạt động của Chính phủ  đều công khai, minh bạch minh bạch, ít sai lầm, tham nhũng bị chế tài nên xã hội phát triển phồn vinh hơn các nước độc tài chỉ có báo chí “quốc doanh”. Cũng do báo chí tư nhân không được nhà nước, nuôi nấng, ưu ái nên họ phải giữ uy tín để tồn tại, do đó không có hoặc rất ít chuyện họ viết bừa, viết sai sự thật, “định hướng” nhân dân đến chỗ sai trái, hủ bại để bị ra tòa. Báo chí tư nhân“định hướng sai”, viết sai sự thật, lố bịch, ngớ ngẩn sẽ bị dân tẩy chay, hết đường tồn tại. 

Trong vấn để này ông Nguyễn Mạnh Hà cho nhân dân như một đàn cừu không phân biệt được sai, đúng nên báo chí nhà nước phải độc quyền “định hướng”? Ngược lại báo chí tư nhân, báo quốc doanh cùng cạnh tranh cung cấp thông tin chính xác, nhiều chiều để tự người dân, nhà cầm quyền, phân tích, suy nghĩ thấy được đúng, sai. Đó là dân chủ trong thông tin. Quan điểm của ông Nguyễn Mạnh Hà là thói cường quyền, quá xem thường nhân dân, coi dân thời giao lưu quốc tế, Internet rộng rãi hiện nay như thời những năm 1960-1970 là cũ rích, quá lạc hậu. Không phải ngẫu nhiên mà thế giới văn minh đánh giá một nền dân chủ đầu tiên là phải có bầu cử tự do và báo chí tư nhân.
Vì vậy báo chí tư nhân chính là tự do báo chí, là dân chủ, minh bạch để hạn chế tiêu cực, tham nhũng, tránh bị nhà cầm quyền khuynh đảo, “định hướng”, dẫn dắt đất nước đến sai lầm.
Cần khẳng định: Chế độ độc quyền báo chí thực chất là dùng báo chí để lừa bịp, tẩy não nhân dân, “định hướng” họ thành đàn cừu chấp nhận vô điều kiện sự cai trị của nhà cầm quyền.

Ông Nguyễn Mạnh Hà nào đó là người hành nghề luật không thể không hiểu những điều đó,  nếu thế ông là người cố tình bảo vệ chế độ độc tài phản dân chủ. Hiểu một vấn đề nhưng cố tình nói sai, nói lấy được vì mục đích vụ lợi, phải chăng ông là một dư luận viên tồi?

N.Đ.Â
Tác giả gửi BVN



__._,_.___

Posted by: Dien bien hoa binh 

Wednesday, 11 November 2015

THƯ NGỎ GỬI CÁC ĐẠI BIỂU QUỐC HỘI


THƯ NGỎ GỬI CÁC ĐẠI BIỂU QUỐC HỘI

Kính gửi các Đại biểu Quốc hội: Trương Trọng Nghĩa
Lê Như Tiến
Dương Trung Quốc
Trần Du Lịch
Lê Nam
Và các vị khác được các tầng lớp xã hội dân sự và doanh nhân tín nhiệm.
Thưa quý vị,
Là một cử tri luôn quan tâm đến các hoạt động của Quốc hội, tôi xin chất vấn quý vị những điều sau đây, và mong được hồi âm công khai.
1.  Vì sao quý vị không có bất kỳ hành động công khai nào phản đối, ngăn chặn Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình đăng đàn phát biểu tại Quốc hội nước ta, thực chất là với tư cách kẻ xâm lược, đại diện cho bè lũ bá quyền Đại Hán chưa khi nào rời bỏ âm mưu thôn tính Đất nước ta và nô dịch Dân tộc ta?
2.  Nếu không ngăn chặn được như đã thấy thì vì sao quý vị không thể bày tỏ thái độ cần có của một Đại biểu Quốc hội của nhân dân, tối thiểu bằng cách bỏ ra ngoài không tham dự, hoặc tham dự và chất vấn trực tiếp dù Chủ tịch đoàn phiên họp cho phép hay không?
3.  Tôi tin rằng quý vị không thể vỗ tay hoan nghênh Tập Cận Bình khi ông ta kết thúc bài phát biểu lố bịch ấy. Liệu có bao nhiêu phần trăm Đại biểu Quốc hội không vỗ tay như quý vị đã làm? Nhân dân rất cần được biết điều đó.
4.  Quý vị có thấy hổ thẹn với tiền nhân khi cam chịu tham gia đón tiếp long trọng đại diện cho bè lũ xâm lược tại Phòng họp mang tên Diên Hồng – biểu tượng thiêng liêng cho tinh thần toàn dân đoàn kết chống ngoại xâm?
5.  Sau hết, các vị có thể công khai bày tỏ thái độ của mình đối với bài phát biểu lươn lẹo, thâm độc và ngang ngược của Tập Cận Bình tại phòng Diên Hồng, và sau đó một ngày tại Singapore, để chúng tôi được hy vọng tiếp tục đặt niềm tin vào quý vị, những đại biểu hiếm hoi đã từng dám tự do biểu đạt chính kiến của mình trong một Quốc hội thiếu dân chủ, không thật sự do nhân dân tự nguyện bầu ra này.
Xin quý vị hãy lên tiếng! Trân trọng cám ơn!
Chu Hảo, Hà Nội



image





Kính gửi các Đi biu Quc hi: Trương Trọng Nghĩa Lê Như Tiến Dương Trung Quốc Trần Du Lịch Lê Nam Và các vị khác được các tầng lớp xã hi dân sư...
Aperçu par Yahoo


__._,_.___

Posted by: Dien bien hoa binh 

Về “câu thơ Vương Bột”


Về “câu thơ Vương Bột”

Nguyễn Huệ Chi

Đọc trên mạng, thấy ông Lê Vĩnh Huy đã đưa ra những giải thích sáng tỏ về câu trích dẫn gọi là “thơ Vương Bột” trong bài phát biểu của ngài Tập Cận Bình sáng 6-11 tại hội trường Quốc hội Việt Nam (xem ở đây). Quốc hội chúng ta chắc hết phải nhốn nháo hỏi nhau: “Câu thơ ấy là trong bài thơ nào ấy nhỉ?”. Một học giả khác, ông Hải Võ, cũng chịu khó giải mã tường tận hầu hết các điển cố được họ Tập sử dụng trong bài nói dài 20 phút rất “văn hoa kiểu cách” mà ta vừa nhắc (xem ở đây). 

Xin cám ơn ông Hải Võ đã giúp mọi người hiểu rõ thêm, rằng những lời ông Tập nói trước gần 500 vị nghị sĩ Việt Nam là những lời rất rỗng và sáo, vốn từng nói ở nơi này nơi khác hết cả, chỉ nhai lại mà chẳng chút gì thật bụng.

Bản thân tôi nghĩ, hình như họ Tập đi chuyến này là muốn làm một màn trình diễn trước dư luận quốc tế, về cái hình ảnh mình được đón tiếp hết mực long trọng, từ ông TBT cho đến cả một Quốc hội đã phải nín thinh, chăm chú nghe mình, có nghĩa là mình áp đảo được, “làm hòa” được với Việt Nam rồi. Chứ thực tâm, ông ta cũng biết, người Việt Nam từ trong đáy lòng không ai chấp nhận ông ta, kể cả ngay với một số nhân vật đương quyền đương chức. Đứng về góc độ ấy (thuyết phục Việt Nam) mà nhìn, thì ông ta thất bại chứ không thắng lợi. Và chắc ông ta cũng không cố giành cho được thắng lợi ở cái mục tiêu khó gặm này (khác với Bắc Triều Tiên, ông ta quả đang muốn thuyết phục).

Riêng trong các điển cố ông ta sử dụng trong bài nói, có điển cố Vương Bột, theo tôi là hết sức thâm thúy, và rất giảo quyệt nữa, mà có vẻ trong cả bài, ông ta cũng chỉ muốn dồn công sức vào riêng cái điển cố hóc hiểm đó thôi.

Không phải họ Tập muốn chê ông Hồ Chí Minh đạo văn đâu. Người xưa gọi cách mô phỏng những câu thơ cũ của một nhà thơ nào đó mà mình tâm đắc là “tập cổ”, nếu ông Tập đem việc ấy ra để chê bai ngầm thần tượng của ĐCSVN thì chưa kịp đắc ý ông ta đã bị giới sành thơ cả trong và ngoài Trung Quốc cười khẩy, cho là không hiểu gì thi pháp thơ xưa. Ông ta dại gì mà làm vậy. Không. Họ Tập thâm và hiểm hơn nhiều.

Đành không ngại trùng lặp ông Lê Vĩnh Huy, tôi cũng xin nhắc lại nội dung cụ thể của đoạn trích kể trên, để có dịp giải trình với bạn đọc đôi điều về cách dùng điển của họ Tập mà tôi cho là tinh quái, “vượt mặt” người nghe, tại Hội trường Diên Hồng. Này nhé, Tập đã dẫn một câu mà chính là một vế trong bài luận bằng văn xuôi biền ngẫu (chứ không phải thơ) Bát quái đại diễn luận 八卦大演論 của Vương Bột (王勃 650-676) đời Đường. Cả hai vế đầy đủ như sau: 據滄海而觀眾水.則江河之會歸可見也,登泰山而覽群岳,則岡巒之本末可知也. Phiên âm: “Cứ thương hải nhi quan chúng thủy, tắc giang hà chi hội quy khả kiến dã / Đăng Thái Sơn nhi lãm quần nhạc, tắc cương loan chi bản mạt khả tri dã“. Xin tạm dịch:  “Tựa vững vào biển cả mà quan sát đông đúc dòng chảy, thì sông ngòi hội tụ về đâu đều có thể nhìn thấy / Trèo lên núi Thái Sơn mà ngắm nhìn cả bầy núi, thì gốc nguồn của mọi gò, ghềnh đều có thể biết hết“.

Ta chú ý chữ “bản mạt” 本末 là gốc và ngọn, ở đây có hàm ý là chủ thể đứng trên đỉnh núi cao ngất có khả năng nhìn thấu đến tận gốc nguồn của từng thực thể nhấp nhô trong suốt cả một vùng. Dùng một vế trong ngữ đoạn của bài văn Vương Bột, tất nhiên thâm tâm Tập Cận Bình muốn nhắc cho người ta phải nhớ đến cả hai vế. 

Qua đấy, ông chủ Đại Hán nhằm kín đáo gửi đến người nghe – không chỉ trong phạm vi Việt Nam – hai thông điệp quan trọng sau đây:

1. Với bản lĩnh cao cường như ta, ta nhìn thấu tim đen của hết thảy các nước láng giềng, là trước sau gì cũng chỉ có quy tụ vào dại cường Trung Hoa mà thôi
Vế này Tập chủ ý nhắc lại lời Mao tại hội đàm Vũ Hán năm 1963, muốn lấy Việt Nam làm cửa ngõ để tràn xuống thôn tính sạch các nước Đông Nam Á (xem ở đây). 

Nhưng Tập hữu ý ẩn đi, bởi nói lộ liễu trong tình hình ASEAN đang rất cảnh giác với ông “bạn vàng” phương Bắc thì… lợi bất cập hại. Vuốt mặt phải nể mũi chứ! Chứng tỏ họ Tập hết sức tinh khôn, đúng như chữ “hồ nghi” – con cáo già, bước một bước lại phải ngó quanh ngó quất dọ dẫm kẻ thù ẩn nấp đâu đó.
2. Với tầm vóc cao vọi như ta, chỉ ta mới biết được tận ngọn ngành mọi đảo đá trên Biển Đông là thuộc nước chúng ta từ thời Cổ đại, chứ thấp lè tè như lũ chúng bay thì có biết đầu đuôi xuôi ngược gì đâu (chân lý không thuộc kẻ yếu như chúng bay).

Rõ ràng, tuy trong hai ngày đặt chân sang Việt Nam họ Tập không hề tuyên bố một lời nào về Biển Đông, nhưng đấy chỉ là bề ngoài. Thực chất, ông ta đã dùng chính câu văn Vương Bột để nhờ Bột phát ngôn giùm cho lời tuyên bố trắng trợn của ông ta. Ghê gớm sao mồm miệng sắc lẻm của ngài ngự hoàng triều phương Bắc.

Vậy mà một vài vị đại biểu Quốc hội, như ông Dương Trung Quốc, không hiểu sao ngay sau buổi đó lại có nhận xét rằng: “bài phát biểu của ông Tập vừa là ngôn từ ngoại giao vừa là nguyện vọng tốt đẹp!”.  


Chúng tôi không muốn trích dẫn có chừng ấy vì biết bạn đọc sẽ sốc, mà cũng hơi oan cho ông Dương. Thực ra, ông còn nói thêm – và đây mới là ý chính của ông: “Nói rất hay nhưng nói hay có làm được không? Sự có mặt của một nguyên thủ quốc gia trong Quốc hội Việt Nam lẽ thường là sự kiện có ý nghĩa, nhưng rõ ràng nó lại rơi vào một thời điểm, hoàn cảnh mà người dân rất quan tâm, và họ luôn có tâm thế so sánh giữa những gì của lời nói và những gì đang diễn ra. Tôi nghĩ giữa [với] các nhà lãnh đạo, cần đạt được sự nhất trí cao [giữa lời nói và việc làm], là việc rất quan trọng để người dân hiểu được và có sự chia sẻ” (xem ở đây).

Không hiểu trong 500 con người danh giá tiêu biểu cho quyền lực tối cao của giải đất hình chữ S có mặt trong ngày long trọng đó, mấy người có ý nghĩ như ông Dương Trung Quốc? Phải nói, nghĩ được như ông đã là một cách nghĩ tỉnh táo, không bị những lời văn hoa của ông “khách quý” cám dỗ đến mức “mụ người”. 

Nhưng ông nghị họ Dương đâu có biết ngài chúa trùm Đại Hán nào có chịu chỉ nói lời nói đẹp. Trong những lời bề ngoài tưởng là tốt đẹp ấy ông ta đã gài sẵn những cái bẫy nguy hiểm, đụng vào là chết. “Trèo lên núi Thái Sơn mà ngắm nhìn cả bầy núi, thì gốc nguồn của mọi gò, ghềnh đều có thể biết hết”. Ha ha, đừng có tưởng bở! Các ngươi thấy chưa, các ngươi chỉ là lũ chim gi chim sẻ ở chỗ đầm hồ, nghe ta nói “hòa” thì cứ nông nổi ngỡ là ta nói hòa thực, có biết đâu ta đây, đứng ở chóp núi Thái Sơn, ta đã dự liệu đâu đấy hết cả. 

Ta nói Biển Đông là thuộc quyền sở hữu của Trung Hoa từ thời Cổ đại, rành rành ra thế mà còn không biết ư? Không phải là nói chơi đâu. Để rồi xem.
Quả nhiên, vừa rời khỏi Việt Nam bay sang Singapore thì vị chúa tể nước Tàu đã không cần úp mở nữa. 

Ngài lộ mặt ngay là một kẻ bành trướng bá quyền trắng trợn, lên tiếng thẳng thừng rằng mọi đảo đá Trung Quốc cướp được của Việt Nam năm 1974, 1988, cũng như tất cả những gì chìm nổi trên Biển Đông, từ rất xa xưa vốn đã thuộc về Trung Quốc! 

Thế nghĩa là Việt Nam vào cái thuở nảo thuở nào đã từng xua dân chúng ra tận ngoài khơi chiếm đoạt đảo đá từ tay Trung Quốc, chứ đâu có phải Trung Quốc xâm lược Việt Nam. Một cái tát?  Một cú lật bài tẩy đến là ngoạn mục, có phải thế hay không?

Thưa anh Dương Trung Quốc. 
Chắc không phải là nói quá khi tôi quả quyết rằng, cả 500 con người ngồi ngay như phỗng trước mặt vị  Hoàng đế Trung Hoa hiện đại hôm 6-11 tại ngôi nhà Quốc hội Việt Nam đối diện vườn hoa Ba Đình, không trừ một ai, đều đã sập bẫy ngôn từ của “ông khách không mời mà đến” (bất tốc chi khách). Còn gì nữa. Nếu không rầu lòng mới là lạ.
N.H.C.



__._,_.___

Posted by: Dien bien hoa binh 

Featured post

🔥 Bản Tin Trong Ngày-18/11/2024

My Blog List