----- Forwarded Message -----
From: Duc Trang <
To:
Sent: Sunday, March 26, 2017 5:45 PM
Subject: : VỊ SƯ GIÀ VÀ HÀNG TRĂM ĐỨA TRẺ BỊ BỎ RƠI Ở SÀI GÒN
Vị
sư già và hàng trăm đứa trẻ bị bỏ rơi ở Sài Gòn
136
em khuyết tật bẩm sinh và 69 em lành lặn bị cha mẹ bỏ rơi đều được sư thầy
Thích Thiện Chiếu (trụ trì chùa Kỳ Quang 2, quận Gò Vấp, TP.HCM) nuôi dưỡng với
tình yêu thương vô bờ bến.
“Ầu
ơ, dí dầu cầu ván đóng đinh, cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi/ Khó đi cha dắt
con đi, con đi đường học, cha tu ở chùa…”, lời ru ngọt ngào của sư thầy
Thích Thiện Chiếu khiến những phật tử đến thăm bùi ngùi xúc động.
“Các con có duyên với chùa”
Vừa nghe thấy giọng của
thầy đằng xa, hơn chục em nhỏ đang tập viết đồng thanh: “Chúng con chào thầy Cả
(tên thân mật những đứa con gọi thầy Thiện Chiếu – PV)” rồi tíu tít chạy ùa đến
ngã vào lòng thầy như những đứa trẻ mong mẹ đi chợ về. Thầy ôm hôn từng đứa một,
hỏi các em nay tập viết được chữ nào rồi lại nô đùa cùng bọn trẻ.
VIDEO: Vị sư già và hàng trăm đứa
trẻ bị bỏ rơi ở Sài Gòn
|
Thầy Thiện Chiếu cho biết, hiện thầy vừa làm cha, làm mẹ của 205
em nhỏ, trong đó chỉ có 69 em bình thường, còn lại đều dị dạng hoặc khuyết tật
bẩm sinh (mù, câm, điếc, bại não, não úng thủy,…). Đều do cha mẹ mang đến đặt
trước cổng chùa hoặc ở chính điện.
Nâng niu vỗ về đứa trẻ có đôi mắt long lanh trên tay, thầy Thiện
Chiếu giới thiệu đây là đứa con đặc biệt nhất ở chùa, thầy nhớ mãi hoàn cảnh
khi ẵm về. Khi đó điện thoại thầy có tin nhắn với nội dung: Con không thể đem con đến chùa được, xin thầy mở
lòng từ bi đến trước bệnh viện nhân dân Gia Định ẵm bé về chăm sóc để bé nên
người.
Xúc động khi đọc tin nhắn ấy, thầy Thiện Chiếu đến ngay bệnh viện
ẵm bé về đặt tên là Kiến Tánh. Đến nay, Kiến Tánh đã được 3 tháng 10 ngày tuổi.
Thầy giải thích, tên bé có nghĩa là thấy được những gì tốt đẹp, còn trong nhà
Phật tức là đã thành Phật.
Thầy tâm sự: “Không có cha mẹ nào nỡ bỏ con mình đâu. Tất cả các
con đều có duyên với chùa, có duyên với thầy nên giờ mới ở đây. Thầy nuôi dưỡng
các con như hóa giải oan trắc của cuộc đời”.
Sư thầy và hai bé gái sinh đôi Trinh Nương và Xuân Nương (được thầy
đặt để nhớ đến bà Triệu Thị Trinh)
|
Đa phần các em đều được thầy chăm sóc từ lúc mới lọt lòng, thậm
chí có em mới sinh còn chưa được cắt rốn cũng được người nhà đặt ở chính điện.
Tất cả đều được thầy đích thân làm giấy khai sinh và đi học khi đủ
tuổi: “Đến nay, có những em lớn lên trong này, học xong 12, học được cái nghề,
rồi nên duyên cùng nhau dọn ra ngoài sinh sống nhưng thường xuyên về thăm chùa.
Với thầy, đó là những niềm vui khôn xiết”.
‘Con ai đem bỏ chùa này, xem ra thì giống con thầy, thầy nuôi’
Đó là câu hát ru quen thuộc của thầy Thiện Chiếu với thiên thần
nhỏ của mình. “Được làm cha, làm mẹ của các con với thầy là hạnh phúc, là nhân
duyên phát sinh từ kiếp trước. Các con được ra đời là điều tuyệt vời, được nuôi
dưỡng các con thì tuyệt vời hơn”.
Thầy Thiện Chiếu cho biết, bắt đầu từ năm 1994, thầy xin phép
chính quyền địa phương cho mở một Trung tâm từ thiện chăm sóc 20 em bị khuyết
tật. Đến năm 2000 thì có cả những em bé bình thường được bỏ ở đây. Cứ vậy, hiện
nay chùa đang nuôi dưỡng và chăm sóc 205 em. Tất cả đều rất đáng thương bởi
chính bậc sinh thành không muốn bảo bọc các em nữa nên mang đến phó thác cho
chùa.
Nhờ sự góp sức của các nhà hảo tâm góp của cùng những tình nguyện
viên góp công và tấm lòng nhân ái của thầy Thiện Chiếu mà các em nhỏ ở đây đã
trưởng thành và có thể tự bước ra cuộc đời trên đôi chân của mình.
Bà Nguyễn Thị Cuộng (54 tuổi, quê Tây Ninh) đang chăm sóc cho các
em bị não úng thủy tại đây chia sẻ, năm 1997 bà đến chùa để thăm người em khiếm
thị mà dì bỏ ở chùa, thấy nhiều trường hợp thương tâm khác nên xin sư thầy trụ
trì cho ở lại, đến nay đã được 19 năm.
Khi được hỏi về những ngày tháng lớn lên trong chùa, em Trần Xuân
Thủy (16 tuổi) nghẹn ngào: “Em nghe Cả kể lại em và anh trai sinh đôi bị bỏ rơi
khi mới 7 ngày tuổi. Lúc đó, hai anh em cộng lại nặng có hơn 2 ký nên chẳng ai
dám nhận nuôi mà để trước cổng làng SOS, Cả thấy thương nên Cả mang về chùa”.
Vũ Phượng
<image1.JPG>
§
Sent from my iPad
No comments:
Post a Comment