bảy chục năm trồng
ngủỏ̀i ...toi công...
---------- Forwarded message
----------
From: châu nguyen thuy chau
Date: Fri, Aug 25, 2017 at 9:54 PM
Subject: Cội nguồn của bạo lực, du đãng ?/ Câu chuyện con gián
From: châu nguyen thuy chau
Date: Fri, Aug 25, 2017 at 9:54 PM
Subject: Cội nguồn của bạo lực, du đãng ?/ Câu chuyện con gián
.
Thịt Chuột
Quán Thịt Nai Rừng
Sau đây là nhận xét của nhà báo nổi tiếng người
Mỹ Joel Brinkley thì cội nguồn của hành động du đãng,bạo
lực lan tràn tại Việt Nam như sau :
Bạn không cần mất nhiều thời gian khi đi du lịch
tại Việt Nam trước khi ghi
nhận có cái gì đó bất thường.Hầu như bạn không còn thấy được một con vật hoang dã hay những
động vật đã được thuần hóa tại Việt Nam . Bạn có thể ngạc nhiên khi biết rằng: Phần lớn các loại súc vật kể trên đã bị ăn thịt trong trào lưu
văn hóa nhậu nhẹt tại Việt Nam
Chúng
ta hung hãn vì ăn nhiều thịt?!
Tôi mạnh dạn viết ra đây hai chữ "chúng ta", bởi rất có
thể ngày mai người cầm "nồi cơm điện" đập vào đầu cô gái có thể là
tôi, bởi rất có thể chính bạn cũng "nóng mắt" với một anh Tây ba ngơ
nào đó. Bởi chừng nào chúng ta nhìn nhận nó như những cá biệt, đơn lẻ...
Bạo
lực đường phố giờ đã báo động mỏi miệng (Ảnh phapluat)
Sáng nay, chúng tôi ngồi
cafe bên vỉa hè với chủ đề câu chuyện là những nắm đấm vừa được vung ra ngoài
đường. Có lẽ cũng không cần phải nhắc lại nữa. Anh thanh niên "to như con
tượng" chứng minh lòng dũng cảm bằng một cái "nồi cơm điện", đập
thẳng vào đầu cô gái, sau khi va chạm giao thông. Có người nói đúng đó, anh ấy
chắc muốn "mượn cái váy để mặc"! Rồi 2 anh "mực đổ đầy người"
ăn thua với một anh "khoai Tây", cũng vì va chạm giao thông. Và khi
cho anh Tây "ăn trầu", mấy thanh niên còn tiện tay táng luôn cô gái
chân yếu tay mềm.
Chúng ta cứ đổ lỗi cho
game, cho phim ảnh bạo lực giờ đây đang ngập tràn như một nguyên nhân gây ra
bạo lực đường phố! Vậy còn những người cha thuở nào?
Chúng ta cứ nhìn thấy ta
đánh tây, ta đánh ta, như chuyện người dưng! Vậy còn chuyện trong nhà khi chúng
ta thẳng tay với những đứa trẻ như thể đó cũng là một cách giáo dục?!
Căn nguyên của mọi căn
nguyên, khi bạo lực đường phố trở nên khủng khiếp, có lẽ là từ cách thức giáo
dục, và cả cách mà chúng ta nhìn nhận bạo lực đường phố mà thôi.
Chúng ta lên án những
anh công chức nhà nước bảnh chọe, có học, đi đánh đập một cụ già giảng viên ĐH
đi tập thể dục ngang đường trong khi chỉ ngay buổi tối, chúng ta phùng mang
trợn mắt vung tay với chính đứa trẻ nhà mình. Xã hội với mặt trái giống như một
người thầy xấu! Nhưng văn hóa ứng xử với những khuôn mẫu khô cứng giáo điều
cũng chẳng dạy được điều gì hơn. Đơn giản, cái xấu thường dễ học dễ nhớ như
cách trẻ con học nói bậy. Trong khi cái tốt lại như gió thoảng với những bài
học giáo điều không hề để lại một vết gợn trên vỏ não.
Tại sao "khoai Tây"
mỗi khi đụng xe liền dừng lại và bắt tay trong khi chúng ta thì giơ tay, tháo
mũ.
Nhớ năm 2013, khi giáo
sư người Mỹ Joel Brinkley đăng trên tờ Chicago Tribune hai chữ "hung
hãn" do ăn nhiều thịt, hình như chúng ta cũng nhảy dựng cả lên.
Phải chăng là không chỉ
hung hăng ngoài đường mà chúng ta còn hung hăng ra ngoài mồm trước bất cứ gì
mình không vừa mắt?
Tôi thì lại thấy thích
cái cách nhìn nhận rất... ẩm thực học ấy. Bởi nó giúp chúng ta bấu víu niềm tin
hung hãn không phải là vấn đề dân tộc học.
Chứ giờ nói thẳng thì
phải nói rằng cách thức giáo dục của chúng ta, bao hàm cả nền giáo dục, dường
như đã có vẻ thất bại rồi, khi những quy chuẩn ứng xử ấy, thay vì trở thành một
phản xạ, giờ đây lại thành ra xa xỉ.
Một thanh niên cầm nón
đập cô gái sau pha va chạm giao thông (chưa kể những lời lẽ khuyến mại đi kèm)!
Đấy là man rợ chứ không chỉ là thiếu văn minh nữa!
Anh Đào
Bạn Ăn
Cái Gì Thì Bạn Giống Cái Đó
You Are What You Eat
Hòa Bình Bắt Đầu Từ Bàn Ăn
Sáng Của Bạn
Peace Begins On Your Plate
Câu
chuyện con gián
Không
bao giờ nên “phản
ứng” trong
đời,
mà luôn luôn “ứng phó”.
Một
con gián, không biết từ đâu, bay vào nhà hàng và đậu lên vai một bà thực khách.
Bà
này vô cùng hoảng hốt. Khuôn mặt sợ đến tái mét, vừa la hét, vừa nhảy ra
khỏi ghế ngồi, cố lắc thật mạnh để tách con gián ra.
Con
gián bay sang đỗ lên vai một bà thực khách khác. Tương tự như
vậy, bà này cũng sợ hãi không kém và tạo ra một sự hỗn loạn còn lớn hơn.
Và
cứ thế, con gián chuyền từ người này sang người khác. Sự hỗn loạn ngày càng gia
tăng.
Cuối
cùng người bồi bàn cũng chạy tới. Anh lấy chiếc khăn xua nhẹ và con gián vô
tình bay sang vai anh.....
Rất
bình tĩnh, anh chậm rãi đi ra cửa, rồi chạm nhẹ vào nó. Con gián tự bay ra
vườn. Sự hỗn loạn kết thúc”.
“Nhìn
qua, chúng ta dễ lầm tưởng rằng, sự hỗn loạn là do con gián mang lại. Nhưng qua
cách xử lý của người bồi bàn, chúng ta hiểu là không phải thế. Sự hỗn loạn thực
tế đã được tạo ra bởi những hành động của các quý bà đối với con gián, chứ
không phải bản thân con gián”.
Trong
cuộc sống, những chuyện ta không mong muốn vẫn luôn xảy ra. Chẳng hạn, nhỏ thì
như chuyện: cơm sống, canh mặn; hoặc lớn hơn như chuyện: trẻ con hàng xóm đánh
nhau hay anh chồng nhậu say xỉn....,
Bản thân chúng chưa phải là vấn đề; Chính cái thái độ và
cách xử lý không thích hợp của chúng ta mới thực sự biến chúng thành vấn đề.
Thực
sự nguyên nhân của màn huyên náo vừa rồi không phải là con gián, mà là do khả
năng yếu kém của những vị khách không thể kiểm soát được sự quấy rầy
vô duyên của con gián khi nó xuất hiện bất ngờ trong nhà hàng.
Và
cũng từ đó, tự dưng tôi nhận ra rằng:
Không phải
là tiếng hét của cha tôi, vợ tôi hay sếp tôi khiến tôi bực mình, mà là do khả năng yếu kém của bản thân tôi đã
không thể kiểm soát được cảm xúc khi phải nghe những lời nói đó.
Không phải
là việc tắc nghẽn giao thông khiến tôi bực mình, mà là do khả năng yếu kém
của bản thân tôi đã không thể kiểm soát được cảm xúc do con đường tôi đi
đang bị tắc.
Không
phải vấn đề phiền toái đã đến với tôi là gì, mà là do chính phản ứng của tôi đối với vấn đề đó đã gây
ra những lộn xộn cho cuộc đời mình.
Vì thế bài học rút ra từ
câu chuyện con gián ở trên là:
Không
bao giờ nên “phản ứng” trong đời, mà luôn luôn
“ứng phó”.
Những
vị khách nọ phản
ứng khi bị con gián nhảy lên người, trong khi anh bồi bàn thì ứng
phó với nó.
Phản
ứng là những hành động mang tính bản năng, trong
khi việc ứng phó là hành động được thực hiện sau khi đã được suy nghĩ kỹ
và có kế hoạch.
Đây
thực sự là một cách tuyệt vời để chúng ta suy ngẫm và am hiểu về cuộc đời.
Lời
khuyên của cảnh sát khi bị cướp giật:https://www.youtube.com/w atch?v=9_K4qb08zqI&feature=em- uploademail
__._,_.___
Posted
by: nguyenvan nam <