Fw ACE. Phú Vân.
----- Forwarded Message -----
From: HIEN LEMINH <
Sent: Thursday, December 29, 2016 11:06 PM
Subject: Fw: Hồi đó và bây giờ -TỈNH CHƯA ?
Sau ngày
"đàn bò vào thành phố", dân miền Nam chấp nhận bỏ của và cả sinh mạng phó thác
cho Trời Đất để băng rừng, vượt trùng dương xa lánh "đàn
bò", vì biết không thể sống với một lũ "đầu bò" thì bọn đầu
bò gọi những thành phần bỏ nước ra đi là lũ "trộm cướp, đĩ điếm".
Khoảng 10 năm sau thì bọn "đầu bò" thấy cái đám
bị chúng gọi là trộm cắp đĩ điếm sao lại có nhiều đô-la gửi về nuôi những
người bị kẹt lại, và tiếng thơm của những thành phần ra đi dần dần được
thế giới ca ngợi là những người dũng cảm và có nhiều tài năng.
Bọn đầu bò bắt đầu đổi giọng gọi những người bị chúng
nói lời xấc láo năm xưa là những "Khúc Ruột Ngàn Dặm" và đến ngày hôm
nay thì ngược lại, xã hội do bọn "đầu bò" cai trị đã xuất khẩu hàng
loạt "đĩ điếm", và trộm cướp "chạy đầy đường" là do bọn
"Đầu Bò" cứ bắt toàn dân phải học tập và noi gương đạo đức (sic) của
thằng đảng trưởng đầu bò mang cái tên là Hồ chó Minh.
Ngày nào còn cái lũ "đầu bò" này "quản lý"
đất nước thì xã hội càng chìm sâu xuống vũng bùn !!!
Mời Quý Vị đọc thêm bài viết "Hồi Đó Và
Bây Giờ" dưới đây.
lmh
Sent from Outlook
From: Phuong trinh <
Sent: Thursday, December 29, 2016 6:00 PM
Subject: Fwd: TỈNH CHƯA ?
Sent: Thursday, December 29, 2016 6:00 PM
Subject: Fwd: TỈNH CHƯA ?
Sent from my iPad
Begin forwarded message:
From: Le Nguyen
Date: December 29, 2016 at 4:11:36 PM PST
Subject: TỈNH CHƯA ?
Reply-To: Le Nguyen
Date: December 29, 2016 at 4:11:36 PM PST
Subject: TỈNH CHƯA ?
Reply-To: Le Nguyen
Hồi đó và bây giờ
Hồi đó một người
đạp xích lô kiếm đủ tiền để nuôi 4 người con ăn học đầy đủ. Còn bây giờ cả nhà
đi làm mà vẫn không đủ ăn.
Hồi đó đi bệnh
viện tốn rất ít hoặc không tốn. Còn bây giờ cái phong bì luôn đi trước.
Hồi đó cảnh sát
xa lộ được gọi là “bồ câu trắng.” Còn bây giờ được gọi là “chó vàng.”
Hồi đó cái con mẹ
bún hay phở thôi mà vàng đeo chói cả tay. Còn bây giờ bán bún hay phở nghèo
chết bà ra.
Hồi đó ai biết
ngày Nhà Giáo là gì tôi chết liền. Còn bây giờ đó là ngày tặng giáo viên cái
phong bì.
Hồi đó làm cho
chính quyền toàn là người tài, ai cũng phải biết ít nhất tiếng Anh hoặc Pháp.
Còn bây giờ toàn đám thất học, chạy chọt cả trăm triệu để vô biên chế.
Hồi đó mấy cô cậu
sinh viên trẻ trâu tha hồ ra đường biểu tình chửi chính quyền. Còn bây giờ mở
miệng nói chính trị sẽ bị chửi là phản động, đuổi học ngay.
Hồi đó muốn đi
đâu đi, ở đâu ở thì vô tư. Còn bây giờ chuyển nhà là phải đi đăng ký tạm trú.
Hồi đó đi du học
xong là về. Còn bây giờ cố tìm mọi cách để ở lại.
Hồi đó chửi tục
là điều cấm kỵ. Còn bây giờ phải chửi mới là người sành điệu.
Hồi đó dân Bắc
rất gia giáo, đúng nghĩa người Tràng An. Còn bây giờ nhắc tới Bắc Kỳ thì ai
cũng ghét, cái thứ dân gì mà thô lỗ mất dạy.
Hồi đó cặp với
Tây bị gọi là đĩ điếm. Còn bây giờ cặp với Tây được lên đẳng cấp khác.
Hồi đó trốn lính
bị cho là một điều sỉ nhục. Còn bây giờ trốn lính được coi là hiển nhiên và cần
thiết.
Hồi đó đi đổ xăng
tự động, đổ xong vô trả tiền. Còn giờ có trạm xăng tự động tôi chết liền.
Hồi đó đàn ông ít
nhậu nhẹt, lâu râu lai rai. Còn bây giờ nhậu là văn hóa không thể thiếu, như
không khí vậy đó.
Hồi đó đội bóng
đá Việt Nam là “Barcelona” của Đông Nam Á, còn bây giờ là “banana” của Đông Nam
Á, dựa theo nhận xét của một cổ động viên Thái.
Hồi đó nói về
tình dục là một điều hết sức cấm kỵ. Còn bây giờ trai thấy gái là “ịch ịch
ịch.”
Hồi đó yêu nhau
nắm tay còn không dám. Còn bây giờ mấy đứa nhóc mới 14-15 tuổi để dắt vô nhà
nghỉ ịch nhau.
Hồi đó con gái
Việt mặc áo dài nhìn thật xinh. Còn bây giờ mấy em ấy mặc quần áo bó khoe của
trời cho, nhìn rát quá.
Hồi đó vào mùa
mưa chỉ ngập chút xíu. Còn bây giờ mới mưa chút xíu thì đường phố biến thành
sông.
Hồi đó xuất bản
sách có cần xin giấy phép gì đâu.Còn bây giờ xin từ ngày này qua ngày khác mà
vẫn không được.
Hồi đó thi vô để
làm giáo viên khó vô cùng,khó không thể tả được. Còn bây muốn làm giáo viên
phải chạy vài trăm triệu.
Hồi đó trường sư
phạm thu hút sinh viên giỏi nhất. Còn bây giờ thu hút sinh viên dốt nhất.
Hồi đó ông đại úy
hàng xóm mình oai lắm, có lính hầu hạ. Còn bây giờ ổng chạy xe ôm kiếm sống qua
ngày.
Hồi đó cảnh sát
phụ bà con dọn dẹp để giữ gìn trật tự đường phố. Còn bây giờ bà con thấy là
chạy mất dép.
Hồi đó gia đình
thằng kia có mấy căn nhà, đi có xe đưa đón. Còn bây giờ nhà nó bán bánh mì.
Hồi đó dân Hàn
Quốc chạy qua Việt Nam đánh lính thuê, làm thuê. Còn bây giờ thì dân Việt chạy
qua Hàn làm gái, lấy chồng siêu nhanh, lao động, cư trú bất hợp pháp.
Hồi đó dân Việt
đi ra nước ngoài được đối xử như bao công dân khác. Còn bây giờ dân Việt bị coi
như mọi.
Hồi đó mỗi bài
nhạc được sáng tác là một tác phẩm nghệ thuật. Còn bây giờ tìm mỏi mắt mới ra
một bài ra hồn.
Hồi đó Việt Nam
còn sản xuất được xe hơi, nước Châu Á duy nhất làm được là Nhật Bản. Còn bây
giờ Việt Nam không làm nổi con óc vít.
Hồi đó sinh viên
Campuchia và Lào ao ước được sang Việt Nam du học. Còn bây giờ dân Việt tìm
cách chạy sang Lào và Campuchia làm ăn.
Hồi đó sĩ quan
cấp tá trở lên là phải biết Anh, đơn giản vì phải làm việc với quân đồng minh.
Còn bây giờ cấp tướng cũng không thể nói được vài câu.
Hồi đó tổng thống
trả lời phỏng vấn bằng tiếng Anh trực tiếp. Còn bây giờ phải cầm tờ giấy đọc
rồi có người dịch.
Hồi đó chạy xe
hoài mà chẳng bao giờ thấy trạm thu phí. Còn bây giờ cứ 30-40km là một trạm.
Hồi đó làm đường
xe chạy 40 năm vẫn còn nguyên. Còn bây giờ làm đường xong 1 ngày là bị hư.
Hồi đó các danh
lam thắng cảnh được biến thành thơ. Còn bây giờ chỉ là mấy bải rác.
Hồi đó Sài Gòn là
Hòn Ngọc Viễn Đông. Còn bây giờ Sài Gòn là cái chợ siêu lớn.
Hồi đó cán bộ
viên chức cư xử với dân lễ phép. Còn bây giờ cán bộ coi dân chẳng ra gì.
Hồi đó cơ quan
hành chính phục vụ người dân. Còn bây giờ cơ quan hành chính “hành là chính.”
Hồi đó tôi tự hào
vì tôi là người Việt Nam, ai cũng vậy. Còn bây giờ mỗi lần nói tự hào người ta
sẽ cười vô mặt và nghĩ mình bị khùng.
Hồi đó Việt Nam
là chỗ đến của nhiều người. Còn bây giờ Việt Nam chỉ là chỗ dừng chân.
Hồi đó tôi đã có
một Việt Nam khiến tôi tự hào. Còn bây giờ tôi có một Việt Nam khiến tôi thổ
thẹn.
“Ờ hồi đó vậy đó.
Còn giờ thì vậy đó. Thế mày có làm gì cho đất nước chưa mà ngồi phán xàm thế?”
Ku Búa @ Cafe Ku Búa
Share không cần hỏi
_________________________________________________________________________________________________
TỈNH CHƯA ?
Bài viết của một cựu
đảng viên csvn: Minh Đức Lê, gửi các đảng viên đảng CSVN để nhìn lại chính
mình...
ĐẢNG VIÊN ĐẢNG CSVN - TA LÀ AI ?
Nếu một người cứ đứng trên quan
điểm phân biệt bạn thù của đảng cộng sản VN, thì tôi nói thật, hận thù đó
không nguôi được.
Vì sao ư ? Vì quá nhục.
Này nhé. Ta chiến đấu vì lý tưởng cộng sản, coi Mỹ là kẻ thù giai cấp, kẻ thù của hoà bình thế giới. Ta thắng nó với lòng tin rằng chẳng bao lâu sau thằng tư bản sẽ quỳ gối trước mặt phe cộng sản để cầu xin ân huệ.
Thế mà tất cả những gì ta hy sinh cho cuộc chiến 20 máu lửa đó, trong phút chốc bỗng biến thành trò cười rẻ tiền. Chủ nghĩa cộng sản sụp tan thành mây khói. Nay ta quay lại cầu xin nó, theo đuôi nó xây dựng chủ nghĩa tư bản, năn nỉ nó công nhận ta là kinh tế thị trường.
Bao thế hệ hy sinh chống Mỹ để thấy những thế hệ sau chiến tranh lớn lên hướng về văn hoá Mỹ, cuồng Mỹ. Hoá ra những gì ta làm trong quá khứ đều sai, đều ngu muội , đều vì ta có tầm nhìn không quá lũy tre làng.
Hỏi như thế có nhục không? Mà nhục như thế thì quên thế nào được. Nay ta trãi thảm đỏ mời Mỹ quay lại. Cái mặt dày đểu cáng ta biết giấu vào đâu? Đành phải lôi lại chuyện quá khứ rằng Mỹ giết dân ta.
Thì sao, nó không giết ta để ta giết nó hay sao?. Trong cuộc chiến tranh do ta chủ trương, có thằng nào không phải là Việt Cộng trong mắt người Mỹ. Ta sống trong dân, ta giấu vũ khí trong vườn nhà dân. Dân và ta đều quần đùi đen, áo bà ba đen, tay cầm liềm cắt cỏ mà ÁK-47 giấu trong bờ ruộng. Ta đánh úp nó chết nhăn răng vì nó tưởng du kích ta là dân lành.
Trong khi đó ta giết chính đồng bào ta, ta trói đồng bào ta như trói gà, rồi ta chặt đồng bào ta làm ba khúc sau vườn. Ta dùng cuốc đập đồng bào ta vỡ sọ. Ta chôn sống đồng bào ta sau khi bắt chính họ đào huyệt...
Ta tuyệt đối không nhắc lại chuyện đó. Ta tuyệt đối tìm cách quên rằng thằng đàn anh Trung Quốc đã giết đồng bào ta còn tệ hơn giết chó, máu chảy thành sông ở biên giới phía Bắc. Và ta vẫn tiếp tục thờ lạy nó.
Ta là ai? Ta là đảng cộng sản VN. Ta là thứ cặn bã của dân tộc này. Ta là thứ mọi rợ đạo đức giả. Ta là loài khỉ đột đã xua đuổi được mọi nền văn minh để tiếp tục tự sướng với nhau trong bóng tối của thời trung cổ.
Và còn nữa? Hãy chờ xem ta sẽ nghiến nát kẻ thù ( nhân dân ) như đàn anh Trung Quốc của chúng ta dùng xe tăng xay thịt nhân dân chúng nó thành thức ăn cho súc vật trên quảng trường Thiên An Môn.
Ta là quái thai thời đại. Ta không xứng đáng đứng ngang hàng với loài người văn minh trên trái đất này.
Thảm họa diệt chủng đã hiện ra trước mắt, không ai có thể cứu được dân tộc Việt Nam khỏi thảm họa này, ngoài 90 triệu người Việt. Mỗi người cần nhìn thấy cái chết đang đến với chính mình và con cháu mình, hãy chuyển tải thông tin này tới tất cả mọi người, tới mọi tờ báo, mọi phương tiện thông tin để mọi người cùng biết, cùng nhau đứng lên chống thảm họa diệt chủng đã đến trước mắt, để cả thế giới cùng biết và lên tiếng bảo vệ chúng ta.
--- CHÚC TRẦN. —
Vì sao ư ? Vì quá nhục.
Này nhé. Ta chiến đấu vì lý tưởng cộng sản, coi Mỹ là kẻ thù giai cấp, kẻ thù của hoà bình thế giới. Ta thắng nó với lòng tin rằng chẳng bao lâu sau thằng tư bản sẽ quỳ gối trước mặt phe cộng sản để cầu xin ân huệ.
Thế mà tất cả những gì ta hy sinh cho cuộc chiến 20 máu lửa đó, trong phút chốc bỗng biến thành trò cười rẻ tiền. Chủ nghĩa cộng sản sụp tan thành mây khói. Nay ta quay lại cầu xin nó, theo đuôi nó xây dựng chủ nghĩa tư bản, năn nỉ nó công nhận ta là kinh tế thị trường.
Bao thế hệ hy sinh chống Mỹ để thấy những thế hệ sau chiến tranh lớn lên hướng về văn hoá Mỹ, cuồng Mỹ. Hoá ra những gì ta làm trong quá khứ đều sai, đều ngu muội , đều vì ta có tầm nhìn không quá lũy tre làng.
Hỏi như thế có nhục không? Mà nhục như thế thì quên thế nào được. Nay ta trãi thảm đỏ mời Mỹ quay lại. Cái mặt dày đểu cáng ta biết giấu vào đâu? Đành phải lôi lại chuyện quá khứ rằng Mỹ giết dân ta.
Thì sao, nó không giết ta để ta giết nó hay sao?. Trong cuộc chiến tranh do ta chủ trương, có thằng nào không phải là Việt Cộng trong mắt người Mỹ. Ta sống trong dân, ta giấu vũ khí trong vườn nhà dân. Dân và ta đều quần đùi đen, áo bà ba đen, tay cầm liềm cắt cỏ mà ÁK-47 giấu trong bờ ruộng. Ta đánh úp nó chết nhăn răng vì nó tưởng du kích ta là dân lành.
Trong khi đó ta giết chính đồng bào ta, ta trói đồng bào ta như trói gà, rồi ta chặt đồng bào ta làm ba khúc sau vườn. Ta dùng cuốc đập đồng bào ta vỡ sọ. Ta chôn sống đồng bào ta sau khi bắt chính họ đào huyệt...
Ta tuyệt đối không nhắc lại chuyện đó. Ta tuyệt đối tìm cách quên rằng thằng đàn anh Trung Quốc đã giết đồng bào ta còn tệ hơn giết chó, máu chảy thành sông ở biên giới phía Bắc. Và ta vẫn tiếp tục thờ lạy nó.
Ta là ai? Ta là đảng cộng sản VN. Ta là thứ cặn bã của dân tộc này. Ta là thứ mọi rợ đạo đức giả. Ta là loài khỉ đột đã xua đuổi được mọi nền văn minh để tiếp tục tự sướng với nhau trong bóng tối của thời trung cổ.
Và còn nữa? Hãy chờ xem ta sẽ nghiến nát kẻ thù ( nhân dân ) như đàn anh Trung Quốc của chúng ta dùng xe tăng xay thịt nhân dân chúng nó thành thức ăn cho súc vật trên quảng trường Thiên An Môn.
Ta là quái thai thời đại. Ta không xứng đáng đứng ngang hàng với loài người văn minh trên trái đất này.
Thảm họa diệt chủng đã hiện ra trước mắt, không ai có thể cứu được dân tộc Việt Nam khỏi thảm họa này, ngoài 90 triệu người Việt. Mỗi người cần nhìn thấy cái chết đang đến với chính mình và con cháu mình, hãy chuyển tải thông tin này tới tất cả mọi người, tới mọi tờ báo, mọi phương tiện thông tin để mọi người cùng biết, cùng nhau đứng lên chống thảm họa diệt chủng đã đến trước mắt, để cả thế giới cùng biết và lên tiếng bảo vệ chúng ta.
--- CHÚC TRẦN. —
NT5NDLE post
_________________________________________________________________
__._,_.___
No comments:
Post a Comment