---------- Forwarded message ----------
From: Van-Nghe
From: Van-Nghe
Tổ quốc tôi, con tàu đã
mắc cạn
Đỗ Trường
Có
lẽ, không có nơi đâu trên trái đất này, chịu nhiều đắng cay và tủi
nhục như mảnh đất quê tôi. Trải qua mấy ngàn năm dựng nước và giữ
nước, triều đại nào, thế hệ nào cũng phải căng mình chống giặc
phương Bắc. Khi người anh hùng liệt sỹ Ngụy Văn Thà, đã lao thẳng tàu
vào tàu của kẻ xâm lăng Trung cộng, để găm thân mình vào trong lòng
đất, lòng biển của Tổ Quốc. Và cũng từ đó, đất nước tôi phải đối
mặt với một trận chiến mới, tuy có lúc âm thầm nhưng nham hiểm, đê
tiện gấp ngàn lần. Vâng! Vậy là, các anh đã hy sinh, để đốt lên ngọn
lửa Hoàng Sa, rồi đến Trường Sa.
Sau trận chiến biên giới với giặc Tàu năm 1979, dường Tổ Quốc chưa bao giờ bị cô đơn và lâm nguy, trong sự yếu đuối của những người lãnh đạo đất nước như lúc này. Sự đối sách mềm dẻo, để bảo vệ được Tổ Quốc, đưa đến Hòa bình, trong tình yêu thương con người với con người, nghe ai mà chẳng khoái. Chiến tranh, đánh đấm khói lửa, (vâng) bảo đảm chỉ có kẻ điên thì mới thích. Nhưng, khi cướp đã vào nhà, ngang nhiên đánh đuổi chủ đất, rượt theo tàu cảnh sát biển VN đâm thẳng cánh, không dám phản kháng, nhũn như con chi chi. Và trên thành phố đất liền, linh khí (đoàn kết) của dân tộc chống giặc bị nhốt vào rọ, thì đối sách này, không còn là mềm dẻo nữa, mà nó là sự hèn hạ, nhu nhược. Sự hèn hạ và nhu nhược ấy, dẫn đến bán nước có một khoảng cách rất gần. Chỉ có người thần kinh, mới chọn kẻ lưu manh trộm cướp, xông vào nhà mình giết con cháu, bố mẹ anh em mình làm bạn. Nói là như vậy, nhưng rất kỳ lạ, từ thủ tướng trở xuống, cấm thấy bác đầy tớ nhân dân nào gửi con, gửi cháu sang ông bạn lớn “môi hở răng lạnh“ học hành, mà cứ dứt khoát phải gửi sang mấy thằng thù địch, đang giãy chết Âu Mỹ. Đây có lẽ, cũng là một trong nhiều mâu thuẫn, nghịch lý lớn nhất trong xã hội hiện nay. Mọi người ai cũng hiểu, cũng biết, nhưng đều mắc chứng giả vờ cả. Chả trách, hôm rồi ngồi nhậu trong đám cưới, đang lúc tranh luận rôm rả, có ông bạn bàn bên, chạy đến, ghé vào tai tôi thì thào, nói với ông cái này, đừng nói lại với ai nhé. Rượu vào, nên tự ái hơi bị cao, tôi gắt, sống gần hết đời ở đất nước tự do, có gì nói toẹt ra, thì thụp cứ như xài bạc giả vậy. Hắn nhìn trước ngó sau: Những cán bộ đảng viên ở trong nước, chỉ khi nào về hưu mới trở thành người tử tế ông ạ.
Vâng! Tử tế, mấy chục năm trước nhà làm phim Trần Văn Thủy đã phải đốt đuốc đi tìm nó. Nhưng dường như ông đã thất bại. Làm cho một nhà văn tên tuổi phải cay đắng thốt lên: Những Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống, dường như thời nào cũng có, nhưng không hiểu sao, thời nay lại đẻ ra nhiều đến thế. Đúng vậy, nó không những nhiều, mà còn ngự cả từ trên thượng tầng, tràn xuống hạ tầng, sinh ra cả một bầy sâu(như lời ông chủ tịch nước Trương Tấn Sang đã nói). Và chính nó đang khiêng dần nước Việt đi chôn.
Trên ba mươi năm trước, thi sỹ Nguyễn Trọng Tạo có viết một câu thơ cảnh báo, rất hay: “ Những bông hoa vẫn cứ nở đúng mùa“. Thật vậy! Đã là qui luật tuần hoàn của tự nhiên, thì không ai có thể cưỡng lại được. Không có cái gì là muôn năm, là trường tồn vĩnh cửu. Chế độ xã hội cũng vậy, có thịnh thì phải suy, rồi đến lúc thối mục, sụp đổ, nhường lại cho chế độ xã hội mới, hợp với lòng người cũng như sự phát triển tư tưởng, văn hóa, khoa học kỹ thuật. Một người mặc chiếc áo đã quá cũ, quá chật, dứt khoát khi có thời cơ điều kiện, sẽ cởi phăng chiếc áo đó vứt đi, thay chiếc áo mới. Và người Homosapiens không thể sống trong xã hội thời người Neanderthals. Chính sự tiến hóa của loài người, thúc đẩy, buộc xã hội phải phát triển, văn minh hơn lên (và ngược lại).
Nhìn lại lịch sử, sự sụp đổ của các triều đại, đều bắt nguồn từ cái thối nát, độc đoán của chế độ, làm bần cùng hóa đời sống người dân lương thiện. Lợi dụng lúc lòng dân ly tán, giặc phương Bắc lăm le chiếm đất giữ biển. Và sự nhu nhược của chính quyền, trước giặc ngoại xâm, càng đẩy mâu thuẫn xã hội lên cao. Bị đẩy đến chân tường, buộc giai cấp bị áp bức đứng dậy lật đổ chính quyền. Đó cũng là điều tất yếu, hợp với lẽ thường, với qui luật tự nhiên.
Phải nói, chưa bao giờ lòng người ly tán, như hiện nay. Sự kêu gào, đoàn kết xóa bỏ thành kiến, tư tưởng dường như mang nặng tính giả tạo. Cái sự ly tán, giả tạo ấy, không chỉ thấy ở trong nước, mà ngay trong cộng đồng người Việt, cùng sống trên nước Đức tự do dân chủ này. Nó thể hiện rất đậm nét trong cuộc biểu tình chống Trung Quốc (ngày 11-5) của người Việt ở Berlin, qua Clips và bài tường thuật của anh Phạm Đăng Hiếu, trên mạng. Thật ra, lúc đầu tôi có ý định sẽ đi Berlin, nhưng vợ chồng ông bạn ở Frankfurt, mời dự lễ ăn hỏi cho con trai, trùng vào ngày biểu tình ở Berlin. Thấy tôi lưỡng lự, ông bạn bảo, ngày 10-5 Frankfurt cũng biểu tình, tôi sang trước một ngày, một công đôi việc. Nghe có lý, thế là tôi đi Frankfurt. Phải nói, cuộc biểu tình chống Trung Quốc của người Việt ở Frankfurt rất khí thế. Không phân biệt chính kiến tư tưởng, cờ quạt đỏ, vàng tùy ý. Với tôi, màu vàng đã đi vào quá khứ. Còn màu đỏ, không phải là màu tôi thích. Cái màu này, dường như nó gắn liền với máu và chết chóc. Có lẽ vì thế, mà người ta thường gắn nó với những chỉ dẫn nguy hiểm như đường cấm, đường ngược chiều, trong giao thông chẳng hạn.Viết đến đây, làm tôi chợt nhớ đến câu chuyện buổi tối, gần ba mươi năm về trước. Tôi và Phi Béo (Phan Hùng Phi, hiện đang là huấn luận viên bóng đá ở Berlin) nấu cơm xong, chờ một ông em mới sang, làm việc ở khu bể bơi, hay hồ tắm gì đó, về cùng ăn. Chờ mãi, mới thấy ông em về, mặt bí xị. Chúng tôi chưa kịp hỏi, hắn đã kể: Cùng ca có con người Đức, thỉnh thoảng nó bảo, hôm nay tao bị Sowjetunion, không làm việc dưới nước được, nên hắn phải làm việc dài hơn. Mà đ. biết cái bệnh Sowjetunion là bệnh gì? Phi Béo tủm tỉm cười, hắn gặng hỏi. Phi Béo giải thích, đó không phải bệnh, mà là ngày đầu tháng của đàn bà, tức là kéo cờ đỏ, tiếng lóng của chị em đấy. Cứ nghĩ đến câu chuyện này, tôi lại bật cười, như kẻ điên vậy. Thôi thì, trên pháp lý giấy tờ, mình đã là người Đức rau muống giả cày, cầm hai lá cờ Đức, châu Âu nhỏ nhỏ, xinh xinh đi giữa rừng vàng và đỏ cho nó dịu, nó lành.
Khi xem Clips của anh Phạm Đăng Hiếu với cái tựa: Nhà thơ Thế Dũng bị BTC ngăn cấm đọc thơ trong cuộc biểu tình chống TQ ở Berlin ngày 11.5.2014, tôi không khóc như anh Tùng Dương trên Facebook, nhưng đau và cảm thấy nhục. Cái đau đó không riêng ai, mà đó nỗi nhục cho cả dân tộc Việt, trước hàng ngàn con mắt người ngoại quốc, chưa kể đến Clips được sao, tải trên các trang mạng. Nó được thể hiện qua hành động bỉ ổi, vô văn hóa, vô giáo dục của ông trưởng ban tổ chức Lê Hồng Cường, khi nhảy lên sân khấu cướp, giật thơ trên tay ông Thế Dũng. Xem ra, hành động tắt Mikro, khi nhà thơ Bùi Minh Quốc và Trần Mạnh Hảo đang phát biểu trong kỳ đại hội nhà văn Việt Nam mấy năm trước, của Hữu Thỉnh còn nhân cách hơn rất nhiều, cảnh giật cướp thơ của Hội Liên Hiệp Người Việt Ở Đức mà bác GS-Tiến sỹ Nguyễn Văn Thoại cầm đầu. Hội của bác Nguyễn Văn Thoại, đại diện cho tầng lớp nào, thế lực nào, tôi không cần biết, nhưng chí ít không phải đại diện cho cá nhân tôi. Nhìn hành động cướp giật của người dưới quyền, và tấm hình GS-TS Nguyễn Văn Thoại, đứng dưới khẩu hiệu yếu đuối, nửa vế : Không chiến tranh-Việt Nam yêu hòa bình (Kein krieg- VietNam Liebt den Frieden) thấy được cái tư duy ngắn tũn của bác giáo sư này. Với cái khẩu hiệu này, chẳng khác gì la lên cho tên cướp hàng xóm biết sự yếu đuối, sợ sệt của mình. Không ai là không yêu mến hòa bình, căm ghét chiến tranh. Nhưng đi biểu tình mittinh thể hiện sự quả cảm lòng yêu nước, trước kẻ thù đang công khai cướp biển, đánh người, thì dứt khoát phải có dũng khí. Do vậy, cái khẩu hiệu trên phải có thêm vế thứ hai cho trọn ý: Không chiến tranh-Việt Nam yêu hòa bình, nhưng sẵn sàng hy sinh để bảo vệ Tổ Quốc.
Sau trận chiến biên giới với giặc Tàu năm 1979, dường Tổ Quốc chưa bao giờ bị cô đơn và lâm nguy, trong sự yếu đuối của những người lãnh đạo đất nước như lúc này. Sự đối sách mềm dẻo, để bảo vệ được Tổ Quốc, đưa đến Hòa bình, trong tình yêu thương con người với con người, nghe ai mà chẳng khoái. Chiến tranh, đánh đấm khói lửa, (vâng) bảo đảm chỉ có kẻ điên thì mới thích. Nhưng, khi cướp đã vào nhà, ngang nhiên đánh đuổi chủ đất, rượt theo tàu cảnh sát biển VN đâm thẳng cánh, không dám phản kháng, nhũn như con chi chi. Và trên thành phố đất liền, linh khí (đoàn kết) của dân tộc chống giặc bị nhốt vào rọ, thì đối sách này, không còn là mềm dẻo nữa, mà nó là sự hèn hạ, nhu nhược. Sự hèn hạ và nhu nhược ấy, dẫn đến bán nước có một khoảng cách rất gần. Chỉ có người thần kinh, mới chọn kẻ lưu manh trộm cướp, xông vào nhà mình giết con cháu, bố mẹ anh em mình làm bạn. Nói là như vậy, nhưng rất kỳ lạ, từ thủ tướng trở xuống, cấm thấy bác đầy tớ nhân dân nào gửi con, gửi cháu sang ông bạn lớn “môi hở răng lạnh“ học hành, mà cứ dứt khoát phải gửi sang mấy thằng thù địch, đang giãy chết Âu Mỹ. Đây có lẽ, cũng là một trong nhiều mâu thuẫn, nghịch lý lớn nhất trong xã hội hiện nay. Mọi người ai cũng hiểu, cũng biết, nhưng đều mắc chứng giả vờ cả. Chả trách, hôm rồi ngồi nhậu trong đám cưới, đang lúc tranh luận rôm rả, có ông bạn bàn bên, chạy đến, ghé vào tai tôi thì thào, nói với ông cái này, đừng nói lại với ai nhé. Rượu vào, nên tự ái hơi bị cao, tôi gắt, sống gần hết đời ở đất nước tự do, có gì nói toẹt ra, thì thụp cứ như xài bạc giả vậy. Hắn nhìn trước ngó sau: Những cán bộ đảng viên ở trong nước, chỉ khi nào về hưu mới trở thành người tử tế ông ạ.
Vâng! Tử tế, mấy chục năm trước nhà làm phim Trần Văn Thủy đã phải đốt đuốc đi tìm nó. Nhưng dường như ông đã thất bại. Làm cho một nhà văn tên tuổi phải cay đắng thốt lên: Những Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống, dường như thời nào cũng có, nhưng không hiểu sao, thời nay lại đẻ ra nhiều đến thế. Đúng vậy, nó không những nhiều, mà còn ngự cả từ trên thượng tầng, tràn xuống hạ tầng, sinh ra cả một bầy sâu(như lời ông chủ tịch nước Trương Tấn Sang đã nói). Và chính nó đang khiêng dần nước Việt đi chôn.
Trên ba mươi năm trước, thi sỹ Nguyễn Trọng Tạo có viết một câu thơ cảnh báo, rất hay: “ Những bông hoa vẫn cứ nở đúng mùa“. Thật vậy! Đã là qui luật tuần hoàn của tự nhiên, thì không ai có thể cưỡng lại được. Không có cái gì là muôn năm, là trường tồn vĩnh cửu. Chế độ xã hội cũng vậy, có thịnh thì phải suy, rồi đến lúc thối mục, sụp đổ, nhường lại cho chế độ xã hội mới, hợp với lòng người cũng như sự phát triển tư tưởng, văn hóa, khoa học kỹ thuật. Một người mặc chiếc áo đã quá cũ, quá chật, dứt khoát khi có thời cơ điều kiện, sẽ cởi phăng chiếc áo đó vứt đi, thay chiếc áo mới. Và người Homosapiens không thể sống trong xã hội thời người Neanderthals. Chính sự tiến hóa của loài người, thúc đẩy, buộc xã hội phải phát triển, văn minh hơn lên (và ngược lại).
Nhìn lại lịch sử, sự sụp đổ của các triều đại, đều bắt nguồn từ cái thối nát, độc đoán của chế độ, làm bần cùng hóa đời sống người dân lương thiện. Lợi dụng lúc lòng dân ly tán, giặc phương Bắc lăm le chiếm đất giữ biển. Và sự nhu nhược của chính quyền, trước giặc ngoại xâm, càng đẩy mâu thuẫn xã hội lên cao. Bị đẩy đến chân tường, buộc giai cấp bị áp bức đứng dậy lật đổ chính quyền. Đó cũng là điều tất yếu, hợp với lẽ thường, với qui luật tự nhiên.
Phải nói, chưa bao giờ lòng người ly tán, như hiện nay. Sự kêu gào, đoàn kết xóa bỏ thành kiến, tư tưởng dường như mang nặng tính giả tạo. Cái sự ly tán, giả tạo ấy, không chỉ thấy ở trong nước, mà ngay trong cộng đồng người Việt, cùng sống trên nước Đức tự do dân chủ này. Nó thể hiện rất đậm nét trong cuộc biểu tình chống Trung Quốc (ngày 11-5) của người Việt ở Berlin, qua Clips và bài tường thuật của anh Phạm Đăng Hiếu, trên mạng. Thật ra, lúc đầu tôi có ý định sẽ đi Berlin, nhưng vợ chồng ông bạn ở Frankfurt, mời dự lễ ăn hỏi cho con trai, trùng vào ngày biểu tình ở Berlin. Thấy tôi lưỡng lự, ông bạn bảo, ngày 10-5 Frankfurt cũng biểu tình, tôi sang trước một ngày, một công đôi việc. Nghe có lý, thế là tôi đi Frankfurt. Phải nói, cuộc biểu tình chống Trung Quốc của người Việt ở Frankfurt rất khí thế. Không phân biệt chính kiến tư tưởng, cờ quạt đỏ, vàng tùy ý. Với tôi, màu vàng đã đi vào quá khứ. Còn màu đỏ, không phải là màu tôi thích. Cái màu này, dường như nó gắn liền với máu và chết chóc. Có lẽ vì thế, mà người ta thường gắn nó với những chỉ dẫn nguy hiểm như đường cấm, đường ngược chiều, trong giao thông chẳng hạn.Viết đến đây, làm tôi chợt nhớ đến câu chuyện buổi tối, gần ba mươi năm về trước. Tôi và Phi Béo (Phan Hùng Phi, hiện đang là huấn luận viên bóng đá ở Berlin) nấu cơm xong, chờ một ông em mới sang, làm việc ở khu bể bơi, hay hồ tắm gì đó, về cùng ăn. Chờ mãi, mới thấy ông em về, mặt bí xị. Chúng tôi chưa kịp hỏi, hắn đã kể: Cùng ca có con người Đức, thỉnh thoảng nó bảo, hôm nay tao bị Sowjetunion, không làm việc dưới nước được, nên hắn phải làm việc dài hơn. Mà đ. biết cái bệnh Sowjetunion là bệnh gì? Phi Béo tủm tỉm cười, hắn gặng hỏi. Phi Béo giải thích, đó không phải bệnh, mà là ngày đầu tháng của đàn bà, tức là kéo cờ đỏ, tiếng lóng của chị em đấy. Cứ nghĩ đến câu chuyện này, tôi lại bật cười, như kẻ điên vậy. Thôi thì, trên pháp lý giấy tờ, mình đã là người Đức rau muống giả cày, cầm hai lá cờ Đức, châu Âu nhỏ nhỏ, xinh xinh đi giữa rừng vàng và đỏ cho nó dịu, nó lành.
Khi xem Clips của anh Phạm Đăng Hiếu với cái tựa: Nhà thơ Thế Dũng bị BTC ngăn cấm đọc thơ trong cuộc biểu tình chống TQ ở Berlin ngày 11.5.2014, tôi không khóc như anh Tùng Dương trên Facebook, nhưng đau và cảm thấy nhục. Cái đau đó không riêng ai, mà đó nỗi nhục cho cả dân tộc Việt, trước hàng ngàn con mắt người ngoại quốc, chưa kể đến Clips được sao, tải trên các trang mạng. Nó được thể hiện qua hành động bỉ ổi, vô văn hóa, vô giáo dục của ông trưởng ban tổ chức Lê Hồng Cường, khi nhảy lên sân khấu cướp, giật thơ trên tay ông Thế Dũng. Xem ra, hành động tắt Mikro, khi nhà thơ Bùi Minh Quốc và Trần Mạnh Hảo đang phát biểu trong kỳ đại hội nhà văn Việt Nam mấy năm trước, của Hữu Thỉnh còn nhân cách hơn rất nhiều, cảnh giật cướp thơ của Hội Liên Hiệp Người Việt Ở Đức mà bác GS-Tiến sỹ Nguyễn Văn Thoại cầm đầu. Hội của bác Nguyễn Văn Thoại, đại diện cho tầng lớp nào, thế lực nào, tôi không cần biết, nhưng chí ít không phải đại diện cho cá nhân tôi. Nhìn hành động cướp giật của người dưới quyền, và tấm hình GS-TS Nguyễn Văn Thoại, đứng dưới khẩu hiệu yếu đuối, nửa vế : Không chiến tranh-Việt Nam yêu hòa bình (Kein krieg- VietNam Liebt den Frieden) thấy được cái tư duy ngắn tũn của bác giáo sư này. Với cái khẩu hiệu này, chẳng khác gì la lên cho tên cướp hàng xóm biết sự yếu đuối, sợ sệt của mình. Không ai là không yêu mến hòa bình, căm ghét chiến tranh. Nhưng đi biểu tình mittinh thể hiện sự quả cảm lòng yêu nước, trước kẻ thù đang công khai cướp biển, đánh người, thì dứt khoát phải có dũng khí. Do vậy, cái khẩu hiệu trên phải có thêm vế thứ hai cho trọn ý: Không chiến tranh-Việt Nam yêu hòa bình, nhưng sẵn sàng hy sinh để bảo vệ Tổ Quốc.
GS-TS
Nguyễn Văn Thoại
(đứng
giữa, dưới khẩu hiệu bạc nhược)
Vâng! Chúng ta yêu hòa bình, nhưng hình ảnh cuốn cờ đỏ rực quanh mình, hùng hổ xông lên sân khấu, cướp giật, nó đã là bằng chứng hùng hồn nhất, thể hiện sự hiếu chiến, không riêng của ông trưởng ban tổ chức Lê Hồng Cường, mà cho cả một quốc gia, dân tộc, trước mắt bạn bè. Gỉa dụ ông Thế Dũng, có đọc thơ chống đối chế độ, hoặc làm việc gì thất thường đi chăng nữa, không thiếu gì cách xử lý khác đẹp đẽ hơn, trước hàng trăm nhà báo, Camera và bạn bè quốc tế. Tiện đây, tôi cũng mong bác GS-TS Nguyễn Văn Thoại và Lê Hồng Cường chỉ ra câu thơ nào, đoạn thơ nào trong bài: Mẹ Việt Nam Không Chỉ Nhìn Ra Biển của Thế Dũng là bức xúc cá nhân, phản động, chống lại đảng, nhà nước của các bác. Tôi không rõ, bằng cách nào, các bác được trường đại học mời giảng dạy. Chứ với cái tư duy u lì này, các bác sẽ dạy sinh viên như thế nào và họ học được gì từ các bác?
Đây có thể là hành vi bột phát, điên rồ của cá nhân Lê Hồng Cường, nhưng bác Nguyễn Văn Thoại là người đứng đầu cái hội này, nên có trách nhiệm. Thật ra các bác không có tài, không có khả năng lãnh đạo. Nó thể hiện rõ từ việc nhỏ nhất, với cái không dám gánh trách nhiệm của người lãnh đạo, qua bản tổng kết biểu tình, bằng cách không ký tên, của các bác vừa được đăng trên "nguoiviet.de". Hơn nữa, trong văn bản, từ ngữ các bác không nên ví cuộc biểu tình như một cuộc chơi. Nó không đúng bản chất của sự việc, dù đó chỉ là ví dụ. Bởi vì, văn của văn bản phải mang đúng tính chính xác chính luận, rất khác văn của văn học. Cũng là người Việt sống lâu năm ở Đức, tôi có ý kiến: Nếu vì cộng đồng, các bác nên từ chức, nhường quyền lãnh đạo cho người có tài, uy tín thật sự, gần gũi, hiểu biết anh em lao động cũ và anh chị em sang sau này ở khu vực Berlin. Chứ nói thật, tôi bảo đảm, tám mươi phần trăm người Việt vùng phía đông Đức, chẳng biết bác Thoại, bác Cường là ai. Nếu như vì cổ cánh, lợi ích bè nhóm hay do cấp trên chỉ đạo các bác phải cố đấm.., thì coi như ý kiến của tôi vứt bỏ.
Qủa thật, tôi rất dốt về chính trị và cũng không khoái tham gia, tụ tập hội hè, đảng phái. Nhưng khi đọc và xem cái Clips của anh Hiếu Đăng Phạm, tôi khó thở, tức khí, nên buộc xả, bằng cách viết. Trong cái u tối, cuồng tín của những kẻ đội lốt trí thức này, chắc chắn không riêng gì cộng đồng người Việt sống ở trên nước Đức, mà thân gầy đất mẹ, cũng hằn lên những vết nhơ, nước biển Đông không bao giờ rửa sạch.
Leipzig ngày 21-5-2014
Đỗ Trường
Đọc bài tường thuật của Phạm Đăng Hiếu, anh cho rằng, anh Lương Cường chủ báo nguoiviet.de đã cố tình giấu loa không cho Thế Dũng đọc thơ. Là người hàng xóm và quen Lương Cường từ ngày anh còn ở Leipzig, nên tôi ngờ ngợ, gọi điện ngay cho Lương Cường để truy vấn. Anh trả lời, anh hoàn toàn không giấu loa, anh chỉ quay lại nói với Lê Hồng Cường, không nên làm như vậy. Trong lúc lộn xộn đó, không biết ai đã lấy mất loa và chính anh là người đề nghị Thế Dũng đọc thơ. Tôi chưa tin Lương Cường lắm, gọi điện luôn hỏi Thế Dũng. Anh Thế Dũng cũng xác nhận đúng như lời anh Lương Cường đã nói và bảo, có lẽ anh Phạm Đăng Hiếu đứng xa, nên nhìn không rõ.
Chúng ta hãy đọc lại bài tường thuật của anh Phạm Đăng Hiếu, để thấy được cái ly tán của người Việt, dù cùng chung sống đã rất lâu ở trên đất nước tự do CHLB Đức:
(Bài tường thuật này, theo yêu cầu của tác giả Phạm Đăng Hiếu, tôi đã sửa lỗi chính tả, và một số dấu chấm phảy, câu cú – Đỗ Trường)
Nhà thơ Thế Dũng bị BTC ngăn cấm đọc thơ trong cuộc biểu tình chống TQ ở Berlin ngày 11.05.2014
Lúc đầu, Yên trọc cầm loa dõng dạc giới thiệu nhà thơ Thế Dũng lên đọc thơ. Với 2 cái loa cầm tay (một do Cường nguoiviet.de cầm và một do cậu sinh viên râu quay nón cầm) Thế Dũng giới thiệu bài thơ tự sáng tác “Mẹ Việt Nam – Không chỉ nhìn ra biển”. Khi Thế Dũng đọc đến đoạn:
“…Đứa khôn, đứa dại. Tóc bạc, tóc xanh…
Dù cộng sản hay không cộng sản
Hôm nay, ngày 11 tháng 05 năm 2014
Tất cả xuống đường biểu tình vì Nước
Chúng con dõng dạc hô vang:
Hoàng Sa-Trường Sa: máu thịt Việt Nam…“
Thì “Trưởng Ban tổ chức” Cường liều, từ phía dưới chạy và nhảy lên khán đài, mặt hầm hầm, chửi bới, giật mấy tờ giấy trên tay Thế Dũng. Cướp được bài thơ, Cường liều lớn tiếng quát, đuổi Thế Dũng xuống khỏi khán đài. Thế Dũng nhất định không xuống, giật lại mấy tờ giấy, miệng la to: “ông bỏ ra….ông bỏ ra….”
Rất may, Nguyễn Văn Hiền chủ chợ Đồng Xuân xông đến, đẩy Cường liều ra và nhờ mấy người giữ chặt thằng liều, đang nổi cơn điên này lại. Tức quá, Cường liều quắc mắt ra hiệu cho Yên trọc xử lý. Lập tức tuân lệnh, Yên trọc xông vào giật loa từ tay cậu sinh viên râu quai nón. Và sau đó, bất chấp mình là người, vừa giới thiệu Thế Dũng lên đọc thơ, Yên trọc liên tục hét toáng vào loa, nhằm át tiếng đọc thơ của Thế Dũng.
Tội nghiệp Thế Dũng tìm loa để đọc, nhưng cái loa duy nhất còn lại bị Cường nguoiviet.de (cũng nằm trong ban tổ chức biểu tình) cố tình quay lưng, chuyền cái loa ra đằng sau, cho người khác cất giấu đi. Hành động này, không khác gì thủ thuật của bọn móc túi chuyên nghiệp, chuyền ví tiền vừa móc được cho đồng bọn đứng phía sau, để tẩu tán tang vật. Tuy nhiên, Thế Dũng vẫn tiếp tục đọc thơ không loa, không tăng âm. Trong khi, Yên trọc dùng loa phá quấy, bằng cách, hô khẩu hiệu và kêu gọi bà con hô cùng, nhằm át tiếng đọc thơ của Thế Dũng.
Thấy tấn tuồng ô nhục, làm trò hề trước hàng trăm ống kính chuyên cũng như nghiệp dư, cùng với sự chứng kiến của hàng nghìn người biểu tình và bạn bè Quốc tế cùng tham gia. Mấy chị phụ nữ đứng hàng trên vội vã hô to: “Đoàn kết….đoàn kết…..đoàn kết…” Như một lời đề nghị, lũ ngắn học ngừng ngay cái trò làm ô nhục hình ảnh nước Việt, trước hàng triệu người xem đoạn Video này…..
Thật là nhục nhã, ê chề…. Người Việt ở Đức hết nhân tài, hết người có trình độ tổ chức rồi hay sao, mà để cho một lũ ô hợp, vô văn hoá có tên: Liên hiệp người Việt toàn Liên Bang Đức này, diễn tấn tuồng ô nhục, bôi nhọ hình ảnh Việt nam, trước hàng triệu người xem và bạn bè Quốc tế như vậy?
Phải chăng, vì bài thơ của Thế Dũng có mấy câu được cho là “nhạy cảm“ đụng chạm đến nhà cầm quyền trong nước, làm cho ban tổ chức biểu tình, ngăn cấm một cách quyết liệt đến thế?
“Ai đã bán chui biên thùy bằng những mật ước ?
Ai đã bán vụng lãnh hải Tổ quốc trong canh bạc độc tài?
Chỉ vì rung chuông Hãy cảnh giác Bắc Triều, bao nguyên khí quốc gia đã bị hủy hoại trong ngục ?" **
Hiếu Đăng Phạm
Chúng ta đọc lại toàn bộ bài thơ này, mà tôi đã sưu tầm được.
Mẹ Việt Nam – Không chỉ nhìn ra biển
1
Thưa Bố Lạc Long,
Thưa Mẹ Âu Cơ
Việt Nam – Không chỉ nhìn ra biển
Kia Tam Đảo – Trường Sơn trùng điệp vượt Hoành Sơn
Hùng vĩ Tây Nguyên mái nhà đất nước.
Mấy thủ lĩnh bí cờ xôi thịt đã dính bẫy Boxite Trung Quốc?*
Mẹ đau như xương sống bị đâm, như cột sống bị đè?
Ai đã bán chui biên thùy bằng những mật ước?
Ai đã bán vụng lãnh hải Tổ quốc trong canh bạc độc tài?
Chỉ vì rung chuông Hãy cảnh giác Bắc Triều, bao nguyên khí quốc gia đã bị hủy hoại trong ngục?**
Mẹ Việt Nam – Không chỉ nhìn ra Biển
Đau đớn nhìn những thủ lĩnh tối cao hết đát
Thầm ghi khắc từng dòng bí sử
trong thâm cung nhơ nhớp một bầy sâu?***
2
Thưa An Dương Vương
Thưa Linh nữ Mỵ Châu
Mẹ Việt Nam – Không chỉ nhìn ra Biển…
Những nẻo rừng hồi, rừng quế Lạng Sơn
Những cánh rừng đầu nguồn đã bị ngoạm,
bị chiếm bằng những hợp đồng cạm bẫy 50 năm…*
Khác chi nuôi ong tay áo?
Khác chi nuôi cáo trong nhà?
Hốt hoảng nhận ra Trung Quốc đã trúng thầu 30 trọng điểm?
Tiền bịt mắt? – kệ ngoại nhân trấn yểm?
mặc những địa linh bị phong tỏa âm thầm?
Rồi sẽ như loãng xương và liệt kháng toàn thân ?**
Mẹ Việt nam – Không chỉ nhìn ra Biển
Sợ giặc thình lình đứng sững phía sau lưng.
3
Thưa Mẫu Thượng Ngàn
Thưa Hưng Đạo Vương
Mẹ Việt Nam – Không chỉ nhìn ra Biển
Bao dòng sông nhiễm độc đã chết khô, chết nghẹn…
sông Hồng, sông Lô, sông Thao, sông Chảy
Sông Đà, sông Đáy, sông Mã, sông Hương, sông Thạch Hãn, sông Hàn
Sóng Sài Gòn đau từng cơn triều cường sụt lở
Sóng Cửu long không đứt mạch Biển Hồ
Mẹ Việt Nam – Không chỉ nhìn ra biển
Thủy long kinh Mê Công đang bị chặt, bị ém…
Những long mạch ở Vientiane, Phnom Pênh cười khóc nghẹn ngào với Bangkok?*
Những tiểu quốc chớ rã rời bạc nhược!
Đông Nam Á có liên minh thành khối? **
Để giữ vững chủ quyền
Mẹ Việt nam – Không chỉ nhìn ra Biển
Chỉ sợ láng giềng mắc mưu ly gián
Có thể giặc bất ngờ tập kích phía ngang hông?
4
Thưa Phù Đổng Thiên Vương!
Thưa Tiên Dung Công chúa!
Mẹ Việt Nam-Không chỉ nhìn ra biển
Bao Sử gia cay đắng nhìn trời
Chiến sử Việt – Trung phải được soi sáng
Ngày 19 tháng 01 năm 1974, Trung Cộng lộ mặt cướp Đảo
Thủy quân Việt Nam ở Hoàng Sa mất xác, chìm tầu sau kịch chiến bi tráng
Ngày 17 tháng 02 năm 1979, máu đổ ở Tam Lung, Đồng Đăng, Lạng Sơn
Trung Cộng dã tâm táng tận
Từ ngày 02 đến ngày 28 tháng 04 năm 1984:
Trung Quốc pháo kích nát Hà Giang
Và đánh chiếm bất ngờ cao điểm 1509
Chúng con âm thầm mất máu ở Yên Minh
Mẹ gục ngã bởi hỏa lực gian hiểm
Sau 1800 ngày kịch chiến Lưỡng Sơn
hơn ba ngàn quân mất xác?
Tới Ải Nam Quan ứa lệ Kỳ Cùng
Thác Bản Giốc văng ra ngoài cột mốc.
Đau chẳng thể kêu! Uất chẳng dám gào!
Ngày 14 tháng 03 năm 1988: Đạn Trung Cộng xả vào ngực Việt Cộng
Máu Việt kết hàng ngang vẫn ngã xuống Đảo chìm
Kẻ thảm sát đảo Gạc Ma phải ra vành móng ngựa?*
Bao Luật gia bất lực với Luật rừng?
Chúng con nhất thiết phải lên tiếng!
Ngày 26 tháng 05 năm 2011, chúng cắt cáp Bình Minh 2
Ngày 09 tháng 06 năm 2011, chúng cắt cáp Viking 2 trắng trợn**
Sao cứ nhận kẻ thù là bạn?
Sao không dám đoạn giao đoạn tuyệt
Trong tư thế ngoại giao đĩnh đạc can trường?
Mẹ Việt Nam – Không chỉ nhìn ra biển
Để bảo vệ chủ quyền phải bầy trận đa phương!
5
Thưa Bố Rồng
Thưa Mẹ Tiên
Mẹ Việt Nam – Không chỉ nhìn ra biển
Chúng con dầu dãi phiêu lưu Á, Âu, Phi, Mỹ, Úc…
Đứa Tiến Sĩ, đứa công nhân
Đứa học giả, đứa giáo sư
Đứa khôn, đứa dại. Tóc bạc, tóc xanh…
Dù cộng sản hay không cộng sản
Hôm nay, ngày 09 tháng 07 năm 2011
Tất cả xuống đường biểu tình vì Nước
Chúng con dõng dạc hô vang:
Hoàng Sa-Trường Sa: máu thịt Việt Nam
Chúng con ở Mỹ, ở Canada, ở Pháp, ở Bỉ, ở Hàn, ở Úc, ở Nga
Chúng con ở Ý, ở Anh, ở Đức, ở Đông Âu, ở Nhật
Tay trắng tha hương cùng Trời cuối Đất
Không binh lực, không hỏa lực chỉ có tinh lực, trí lực
Chỉ có trái tim trẻ trung yêu nước,
Hơi thở chúng con sinh thành khí lực
Tiếng hát chúng con hóa thần lực dâng Người!
Mẹ Việt Nam-Không chỉ nhìn ra biển
Châu Âu ở Berlin cùng người Việt hô vang:
Biển Đông là Biển Đông Nam Á
Không có Biển Đông của riêng Trung Quốc.
Đả đảo Luật rừng trên Thái Bình Dương.
6
Thưa Mẫu Liễu Hạnh
Thưa Thánh Tản Viên
Việt Nam-Không chỉ nhin ra biển
Nhìn lên Hymalaya đỉnh Everest như Tổ Sơn lẫm liệt
Cuồn cuộn trào tuôn Thiên lực cổ sinh
truyền Linh khí xuống Hoàng Liên Sơn hiểm trở
Vụt hiện Fanxipan mở thế Thăng Long?
Lừng lững Núi Tản – Sông Đà
Ba Vì như Trấn Sơn
Thâm nghiêm Núi chầu- Sông tụ
Thủa Tô Lịch còn chưa ách nghẽn
Thủy não-Hồ Tây như một tiểu Minh đường
Biển Đông như một Minh đường lớn
Hoàng Sa -Trường Sa là liên châu Trấn quốc
Là giao lộ hải hành bốn biển liên thông
Ngó thế sự Á-Âu-Phi-Mỹ-Úc
Nhìn Mỹ-Trung, Mỹ-Nga, Mỹ-Phi, Mỹ- Nhật, Mỹ-Hàn…*
Việt nam- Không chỉ nhìn ra biển
Ngẫm chín hướng mười phương để lập thế sơn hà!
Việt Nam-Không chỉ nhìn ra biển
Uống Dân chủ-Đa nguyên Thần-Trí sẽ Thăng Hoa”
Thế Dũng
__._,_.___
No comments:
Post a Comment