Monday,
February 2, 2015
85 năm đời ta có đảng!
Nguyên Thạch (Quanlambao)
85 năm đời ta có đảng!
Để giờ đây qui Hán thuộc Tàu
85 năm đầy dẫy niềm
đau
85 năm Cùng Nhau Xuống
Hố!.
Nước ngàn năm vua Hùng
đất tổ
Đã sản sinh một lũ ngố
đê hèn
Chúng giành giựt
Chúng bon chen
Đảng cộng sản?
Cá mè một lứa
Tâm điêu ngoa của
những đứa lộng hành
Chúng ăn chơi, lầu
tía, gái xanh
Tự xưng là lãnh đạo
nhưng học hành chưa hết lớp!.
Tài sản của chúng là
những lâu đài choáng ngợp
Xe pháo ngông nghênh
lớp lớp đàn em
Nhìn chúng xa hoa
trong khi dân đói dân thèm
Của thừa mứa nhưng với
dân được xem là của quí.
Chúng thủ đoạn
Chúng gian manh
Chúng lừa mị
Mở mồm ra là trân quí
Độc Lập Tự Do
Nhưng đến khi thực
hành, dân phải lạy xin thì chúng mới cho
Không đút lót
thì lần hò chờ mãi.
85 năm có đảng, đời ta
tê tái!
Nam lao nô
Nữ đi làm gái
nuôi thân
85 năm đảng rất ân cần
Lột dân sạch hết từ
chân đến tóc
85 năm vinh quang nói
dóc
85 năm nô bộc thiền
triều
85 năm sống với ma
quỉ tinh yêu...
Ôi đau đớn!
85 năm tiêu điều đời
ta có đảng.
Nguyên Thạch
85 năm ngày
thành lập đảng CSVN. Họ đã làm gì? Hậu quả? (1)
RadioCTM - Trần Quang Thành@S:
Khoảng 1 tháng trước ngày kỷ niệm
85 năm ngày thành lập đảng CSVN, một phong trào mang tên “tôi không thích
đảng CSVN” đã xuất hiện trên các trang mạng xã hội và nhanh chóng lan
tỏa rộng khắp. Những người tham gia hưởng ứng phong trào hầu hết là thành phần
trẻ. Khoảng một tuần trước ngày kỷ niệm này, khối 8406 cũng phát động chiến dịch
xóa bỏ điều 4 hiến pháp, một điều khoản căn bản của hiến pháp nước CHXHCNVN
để hợp thức hóa sự cai trị của đảng cộng sản trên đất nước.
Tuy hai phong trào này không liện hệ gì với nhau nhưng cả hai đều cho mọi người thấy rõ ý nghĩa thực sự của ngày thành lập đảng CSVN: Đảng CS từ đâu đến? Họ đã làm gì? Bằng cách nào? Và hậu quả những việc làm đó đối với đất nước, dân tộc VN ra sao?
Đây cũng là những vấn đề sẽ được nhà văn Nguyễn
Xuân Nghĩa trình bày trong phần đầu cuộc phỏng vấn của nhà báo Trần Quang Thành
nhân kỷ niệm 85 năm ngày thành lập đảng CSVN được gửi đến quý vị sau đây. Mời
quý vị cùng nghe.
| Download
http://www.radiochantroimoi.com/wp-content/uploads/2015/02/20150203-ctm-danguyen_NXNghia.mp3
| Download
http://www.radiochantroimoi.com/wp-content/uploads/2015/02/20150203-ctm-danguyen_NXNghia.mp3
Diễn giải lếu láo trắng trợn
Cùng một số liệu, hai
cách diễn giải (TP.HCM lọt top 50 thành phố an toàn nhất?)
Nguyễn Văn Tuấn
Đúng là chuyện xấu thành tốt! TP Hồ Chí Minh được/bị Tạp chí The
Economist xếp vào nhóm các thành phố kém an toàn nhất trên thế giới. Ấy thế
mà ít nhất 2 tờ báo Việt Nam, phiên bản tiếng Anh và tiếng Việt, lại giật cái
tít rằng TP HCM lọt vào danh sách các thành phố an toàn nhất thế giới. Chuyện
khó tin nhưng hoàn toàn có thật, và trên giấy trắng mực đen!
Báo Tuổi Trẻ phiên bản tiếng Anh chạy cái tít hấp dẫn rằng
TP Hồ Chí Minh là một trong những thành phố an toàn nhất thế giới: "Ho
Chi Minh City among world's safest: British magazine" (1). Còn báo
trực tuyến Khám Phá thì chạy cái tít tiếng Việt có nghĩa tương tự "TP.HCM
lọt top 50 thành phố du lịch an toàn nhất 2015" (2). Báo Dân Trí
cũng viết " thành phố Hồ Chí Minh của Việt Nam được đánh khá cao trên
nhiều chỉ số an toàn và trở thành một trong những điểm đến an toàn nhất trong
năm 2015" (3). Tất cả các báo này đều không cho đường link mà chỉ nói nguồn
chung chung là từ "The Economist Intelligence Unit ".
Thế nhưng trong thực tế
thì không phải như thế. Lần dò theo The Economist Intelligence Unit, tôi
có thể truy cập vào nguồn thông tin trên tạp chí The Economist (4). Đó
là một báo cáo phân tích và xếp hạng có tên là "Safe Cities Index
2015". Cách họ xếp hạng mức độ an toàn của 50 thành phố trên thế
giới, trong đó có TP Hồ Chí Minh. Cách họ đánh giá an toàn là dựa vào 40 chỉ số
mang tính định lượng và định tính, và 40 chỉ số này giảm thành 4 nhóm:
·
an toàn về mạng internet và viễn thông: chỉ số này đo lường an toàn
mạng, và tần số bị đánh cắp nhân dạng trên mạng (identity theft);
·
an toàn sức khoẻ: tỉ số giường bệnh trên dân số và tuổi thọ trung bình;
·
an toàn cơ sở vật chất: phẩm chất đường xá, số ca tử vong vì tai nạn,
v.v.;
·
an toàn cá nhân: mức độ tội phạm, hành động phi pháp, sự hiện diện của
cảnh sát, v.v.
Dựa vào 4 nhóm chỉ số
trên, TPHCM được xếp hạng 48/50, tức áp chót về mức độ an toàn. Nói cách
khác, TPHCM được đánh giá là một trong 5 thành phố bất an nhất hay nguy hiểm
nhất trong số 50 thành phố trên thế giới được đánh giá. Đội sổ danh sách là
Jakarta (Nam Dương), và trên Jakarta là Tehran (Iran), hạng 49. Trên Tehran là
TPHCM, Johannesburg, Riyadh, Mexico, Mumbai, Moscow.
Thành phố được đánh giá
là an toàn nhất thế giới là Tokyo, với điểm 85.63 trên 100. Theo sau Tokyo là 9
thành phố khác phần lớn là từ các nước tiên tiến: Singapore, Osaka, Stockholm,
Amsterdam, Sydney, Zurich, Toronto, Melbourne, New York.
TPHCM bị đánh giá là 1
trong 5 thành phố thiếu an toàn nhất thế giới do yếu tố nào? Nhìn qua bảng phân
tích (5) thì TPHCM đứng chót bảng (50/50) về an toàn cơ sở vật chất, và hạng
48/50 về an toàn sức khoẻ. Tuy nhiên, về an toàn mạng và viễn thông, TPHCM đứng
hạng 42/50, tức vẫn nằm trong nhóm 10 thành phố thiếu an toàn nhất. Tuy nhiên,
về thứ hạng an toàn cá nhân thì TPHCM đứng hạng 34/50, dù là dưới trung bình,
nhưng vẫn cao hơn Moscow, Jakarta, Tehran, Rome, Riyadh, Bắc Kinh, Quảng Đông.
Báo Tuổi Trẻ cũng
có bài cho biết chỉ trong tháng 1/2015, có đến 2171 tai nạn giao thông gây tử
vong cho 781 người và thương tích cho 2047 người (6). Tính trung bình, nói theo
một chuyên gia về an toàn giao thông, mỗi ngày có 26 người lên xe đi đường và
không về nhà. Nhìn qua giao thông và nạn trộm cướp, cộng với 19 ngàn người
nghiện ma tuý ở TPHCM, mà vẫn còn đứng hạng 34/50 làm tôi ngạc nhiên.
Nói tóm lại, cùng một số
liệu, mà 2 cách diễn giải khác nhau. Được xếp hạng 48/50 về an toàn, vậy mà vài
tờ báo ở VN lại giật cái tít là một trong những thành phố an toàn nhất thế
giới, nhưng trong thực tế TPHCM là một trong 5 thành phố kém an toàn nhất thế
giới. Bài học ở đây là bất cứ một bản tin nào quá tốt trên hệ thống truyền
thông VN thì người tiếp nhận cần phải kiểm tra vì thực tế có thể ngược lại
những gì được tuyên truyền.
=====
(6) http://tuoitre.vn/tin/chinh-tri-xa-hoi/20150131/3000-nguoi-di-bo-vi-an-toan-giao-thong/706065.html
Trại cai nghiện là trại cưỡng bách
lao động
Lao Động Việt - Viet Labor
Bắt không được, tha làm phúc. Sau gần 40 năm bắt
ít nhất là 300 ngàn người trong hơn 120 trại giam cai nghiện để làm công nhân
miễn phí kiếm lời cho mình, nay Đảng CS nói sẽ dẹp các trại cai nghiện vì vừa
tốn kém vừa không hiệu nghiệm. Lý do thật không phải vậy, mà là TPP.
Ông Vũ Đức Đam đã giấu giếm khi kêu gọi “phải
thành thật”
Bản tin tiếng Anh của báo Thanh Niên ngày 26/01 viết ông Vũ
Đức Đam, Phó Thủ Tướng, chính thức nói rằng “Phải thành thật công nhận: Chúng tôi đã thất bại” (“We
have to be frank: We’ve failed.”), số người không cai được, không
phải 80% mà cao hơn nhiều. Ông nói tốn kém quá, mỗi năm phải tốn 10 triệu đồng
(gần 500 USD) để nuôi mỗi người bị giam, do đó sẽ dẹp bỏ chính sách giam cai
nghiện.
“Ai muốn nghỉ thì bị táng vào mặt”
Sự thật mà ông Đam đã
giấu giếm, là các trại giam này không phải là trại cai nghiện, mà là trại lao
động cưỡng bức.
Trong bản Tường Trình “Rehab Archipelago” năm
2011, Human Rights Watch phỏng vấn nhiều người. Họ nói để cai nghiện thì mỗi
ngày chỉ cần hô to “tôi cai nghiện” rồi đi lao động. Ai không muốn lao động thì
bị biệt giam, bị đánh đập, có người bị đánh gãy xương.
Sự thật mà ông đã giấu giếm, là các nạn nhân đó
làm hạt điều, may quần áo, trồng lúa, v.v. để kiếm lời cho ai? Cho các công ty
nhà nước hoặc công ty tư nhân kiếm lời cho viên chức đảng.
Khoảng 3,5% nạn nhân bị giam giữ trong các
trại là trẻ em, các em cũng bị đánh đập để lao động như người lớn. Ngày làm
quần quật cho nhà nước, tối về người lớn trẻ em chen chúc ngủ trên sàn gạch,
lên đến 4, 5 năm. Họ còn nói: Ai không nghiện, bị bắt oan, cũng không có nơi
nào để nộp đơn kêu oan và tiếp tục bị giam giữ.
Theo HRW thì anh Quế Phong, lúc đó khoảng hơn 20
tuổi, nói “Mỗi ngày tôi
phải bóc hạt điều 6, 7 tiếng, vì vậy tay tôi bị lở. Nhưng nếu ai muốn nghỉ thì
bị táng vào mặt, hoặc bị giam cô lập”.
Phải ngưng cưỡng bách lao động, phải ngưng ngăn
cấm công đoàn
Tại sao sau gần 40 năm nay, áp bức hàng trăm
ngàn người, nay đột nhiên ông Đam muốn dẹp các trại lao động cưỡng bức
kiếm lời cho Đảng?
Lý do không phải là vì quá tốn kém (bởi vì tốn
kém thì ít mà kiếm lời cho Đảng thì nhiều), không phải là vì cai không được, mà
vì Đảng hy vọng rằng các công ty quốc doanh sẽ kiếm lời hơn nữa khi có TPP.
Cuộc thương lượng thỏa ước mậu dịch TPP sẽ kết thúc trong năm 2015 này, và TPP
có chương về lao động, cấm dùng lao động cưỡng bách.
Washington trước đây nhiều lần nhắc khéo và gần
đây nhiều lần nhắc thẳng với Hà Nội: Muốn có TPP? Vậy khi hứa với quốc tế về
quyền của người dân thì phải thực thi. Phải ngưng dùng lao động cưỡng bách,
ngưng dùng lao động trẻ em. Và nhất là: Phải trả lại quyền công đoàn của người
lao động.
GHI CHÚ (*): Liên Đoàn Lao Động Việt Tự Do (gọi
tắt: Lao Động Việt, WWW.laodongViet.org, FACEBOOK.com/laodongViet, EMAIL chao@laodongViet.org) là liên minh của một số tổ chức lao động trong và ngoài nước
gồm: Phong Trào Lao Động Việt (PT), Công Đoàn Độc Lập (CĐĐL), và Ủy Ban Bảo Vệ
Người Lao Động Việt Nam (UBBV).
-Hết-
Những gia đình không có Tết
Hoà Ái, phóng viên RFA
2015-02-03
2015-02-03
Trong cái lạnh mưa phùn ngày gần Tết những người
dân oan không còn nhà vẫn đợi chờ sự công bằng của chính quyền.
RFA files
Những ngày cuối cùng của năm Giáp Ngọ đang dần
khép lại và năm mới Ất Mùi đang sửa soạn gỏ cửa từng nhà. Thế nhưng, vẫn còn đó
rất nhiều gia đình không có Tết.
Tết của những người mất nhà mất đất
Trong không khí rộn ràng của mùa xuân vào những
ngày giáp Tết, âm thanh cuộc sống có vẻ rộn ràng hơn, đâu đâu cũng tấp nập
người qua lại. Thế nhưng, những khu vực có hàng ngàn dân oan thường tập trung ở
Hà Nội như ở vườn hoa Mai Xuân Thưởng lại thưa vắng hơn. Nhiều người trong số
dân oan đi khiếu kiện không còn đất, không còn nhà để trở về thắp nén nhang
trên bàn thờ trong giờ đón giao thừa, nhưng dù vậy họ cũng cố gắng đặt chân đến
mảnh đất, đến trước căn nhà từng thuộc về sở hữu của mình nơi cố hương trong
giờ phút giao mùa của đất trời.
Một dân oan bị mất nhà ở Hải Phòng, khiếu kiện
ở Hà Nội 20 năm chia sẻ:
“Rất nhiều năm chẳng có Tết gì cả, 20 năm rồi.
Tết có về nhưng không có nhà để về. Về chỉ để thăm mộ ông bà thôi. Về đi qua
cái nhà mình bị mất rồi thì toàn ngồi hàng, ngồi quán, ngồi kiểu không có nhà
rồi lại đi thôi”.Một dân oan
Đối với gia đình tử tù Nguyễn Văn Chưởng đã đúng
tròn 8 năm không có Tết và Tết Ất Mùi năm nay là một cái Tết sầu thảm nhất đến
với gia đình. Trao đổi với Hòa Ái qua điện thoại, thân phụ anh Nguyễn Văn
Chưởng, ông Nguyễn Trường Chinh tâm sự:
Rất nhiều năm chẳng có Tết gì cả, 20 năm rồi.
Tết có về nhưng không có nhà để về. Về chỉ để thăm mộ ông bà thôi. Về đi qua
cái nhà mình bị mất rồi thì toàn ngồi hàng, ngồi quán, ngồi kiểu không có nhà
rồi lại đi thôi
Một dân oan
“8 năm qua làm gì có Tết, không có cái Tết nào
hết. Con như thế làm gì có Tết. Hiện nay gia cảnh thì bần hàn. Ruộng đất, đất
vườn hết rồi. Nhà cầm hết rồi. Bố mẹ đi kêu oan cho con ở Hà Nội cũng nhờ sự
tài trợ của dân oan, những người ở trong nước và ngoài nước giúp đỡ tiền ăn
tiền gạo hàng ngày. Bản thân gia đình chúng tôi không còn gì để lo nỗi nữa. Tài
sản có còn gì đâu…Tan nát hết rồi”.
Ông Nguyễn Trường Chinh cho biết thêm gia đình
vui mừng khi đón nhận thông tin đăng tải trên báo chí rằng lệnh thi hành án tử
đối với anh Nguyễn Văn Chưởng được hoãn lại để điều tra. Tuy nhiên cho đến nay,
gia đình vẫn chưa nhận được một thông báo chính thức nào mà thậm chí bản thân
tử tù Nguyễn Văn Chưởng không còn được phép gửi thư ra ngoài để kêu oan kể từ
tháng 12 năm 2014. Gia đình anh Chưởng thật sự hoang mang vì trước nay anh
Chưởng được viết thư kêu oan gửi ra ngoài bằng đường bưu điện hay nhờ người nhà
mang thư đi một tháng một lần. Đây chính là nguyên nhân khiến cho gia đình tử
tù Nguyễn Văn Chưởng lo lắng đến tột cùng, như đang ngồi trên lửa trong thời
tiết lạnh giá của mùa xuân. Ông Nguyễn Trường Chinh vẫn trụ lại ở Hà Nội trong
mấy ngày Tết để kêu oan cho con trai mình.
Ông Chinh nói:
“Tôi vẫn ở đây kêu oan. Nếu như chưa đòi được
văn bản chính thức trả lời cho gia đình như thế nào thì tôi vẫn ở đây để kêu
oan cho con, đấu tranh để giành sự sống cho nó. Mong ước vượt bậc của chúng tôi
hiện nay là mau chóng nhận được phán quyết đúng đắn của Tòa và của Chủ tịch
nước VN. Chúng tôi mong muốn họ trả lời cho tử tù Nguyễn Văn Chưởng và Hồ Duy
Hải để chúng tôi có được cái Tết an lành, Tết đỡ lo sợ”.
Trong khi đó, ở Bình Phước, bé Ngô Thị Cẩm Hiếu,
11 tuổi, phải đi kêu oan cho cha mẹ, sửa soạn chút quà Tết trong chuyến thăm
gặp cả cha lẫn mẹ ở trong tù. Bé Hiếu bộc bạch vài lời ngắn gọn về cái Tết thứ
2 không có cha mẹ ở nhà:
“Dạ thưa cô, con sẽ đi mang vào bánh kẹo,
bánh chưng. Trước kia có ba mẹ thì mẹ mua cho con đồ Tết và ba mẹ chở
con đi chơi. Con thưa cô là hồi năm ngoái Tết buồn lắm. Mong cho ba mẹ năm nay
được về Tết”.
Tôi vẫn ở đây kêu oan. Nếu như chưa đòi được văn
bản chính thức trả lời cho gia đình như thế nào thì tôi vẫn ở đây để kêu oan
cho con, đấu tranh để giành sự sống cho nó.
Ông Chinh cha của tử tù
Nguyễn Văn Chưởng
Mùa xuân là mùa của ước mong, của hy vọng. Hàng
ngàn dân oan trên khắp mọi miền đất nước VN đều có cùng ước muốn duy nhất rằng
những khuất tất của họ sẽ được giải oan trước thềm năm mới. Tuy nhiên nhiều
người đã phải đón Tết trong thân phận tha phương cầu thực qua nhiều năm và niềm
ao ước của họ dần phai nhạt khi mỗi độ xuân về. Nhưng không vì thế mà họ bỏ
cuộc trên hành trình đi tìm công lý. Họ chịu đựng, họ nhẫn nại, họ vẫn vững
niềm tin vì còn đó những tấm lòng dành cho họ.
Các nhóm xã hội dân sự độc lập đến với dân oan
Trước tình cảnh gánh nặng mưu sinh hằng ngày của
bà con dân oan để tiếp tục đi khiếu kiện ở Hà Nội, nhiều nhóm xã hội dân sự độc
lập được thành lập để giúp đỡ cho họ. Tận mắt chứng kiến rất nhiều bà con dân
oan, kể cả những đứa bé, phải đi nhặt phế liệu, đi làm các công việc khác nhau
như bán vé số, rửa bát thuê…để trang trải cho bữa cơm hàng ngày của họ, bạn trẻ
Lý Quang Sơn cho đài ACTD biết anh cùng một số bạn bè thành lập nhóm “Cơm cho
Dân oan” hồi tháng 9 năm ngoái để hỗ trợ cho bà con dân oan. Anh Lý Quang Sơn
chia sẻ:
“Nhóm em là nhóm duy nhất làm cơm cho dân oan.
Thường thì bọn em làm từ 150 đến hơn 200 suất. Bọn em đem cho dân Dương Nội đi
tuần hành hoặc là bọn em mang đến Số 1-Ngô Thì Nhậm, Hà Đông. Thường 200 suất
như vậy là đủ. Nếu làm bánh mì thì tụi em làm từ 150 đến 300 suất. Có những
người ăn 1 cái, có những người ăn 2 cái. Nói chung bọn em làm đầy đủ cho bà
con. Bọn em còn dự định tối 30, hay tối 28,29 gì đó, bọn em sẽ mang bánh chưng
đến cho bà con còn ở lại Hà Nội này”.
Nhóm em là nhóm duy nhất làm cơm cho dân oan.
Thường thì bọn em làm từ 150 đến hơn 200 suất. Bọn em đem cho dân Dương Nội đi
tuần hành hoặc là bọn em mang đến Số 1-Ngô Thì Nhậm, Hà Đông
Anh Lý Quang Sơn
Ngoài nhóm “Cơm cho Dân oan” còn có các nhóm
khác hỗ trợ cho dân oan như nhóm “Cứu trợ Dân oan” và nhóm “Cứu lấy Dân
oan”. Hai nhóm “Cứu trợ Dân oan” và “Cứu lấy Dân oan” hỗ trợ 1 triệu 200 ngàn
đồng 1 tuần cho nhóm “Cơm cho Dân oan” giúp buổi ăn trưa trong mỗi tuần của bà
con dân oan ở Hà Nội. Các nhóm xã hội dân sự độc lập này mong muốn có thêm tài
chính, có thêm con người, có thêm nhiều sự ủng hộ khác từ mọi người để có thể
giúp đỡ bà con dân oan nhiều hơn.
Những ngày giáp Tết Ất Mùi dưới thời tiết giá
rét, nhiều bà con dân oan không còn tiền để thuê chổ ngủ, phải dựng lều bạt trú
tạm trên vỉa hè tại số 1 Ngô Thì Nhậm-Hà Đông. Thế nhưng, các lều bạt này bị
côn đồ giật xuống cũng như bị ném mắm tôm vào những đêm mưa phùn. Bà con dân
oan cho rằng chính quyền địa phương mượn tay côn đồ quấy phá không cho họ trụ
lại những ngày Tết để kêu oan. Bà con dân oan nhờ qua làn sóng phát thanh của
đài ACTD để lên tiếng về tình cảnh bị sách nhiễu của họ, đồng thời cũng gửi lời
tri ân đến những tấm lòng nhớ đến họ trong mấy ngày Tết với một vài cân gạo và
cả những chiếc áo bông dành cho các cháu nhỏ không may mắn, phải chịu cảnh dân
oan khi mới chào đời.
Đại gia Tàu chỉ ăn gạo Nhật
Gạo độc hại được phát hiện tại
thành phố
Quảng Châu, Quảng Đông, Nam Trung Quốc có chứa lượng cadmium gây ung thu vượt mức cho phép (hinh minh hoa) |
Trong số các đợt cuống cuồng chạy mua thực phẩm
nước ngoài vì quá sợ hàng nội hóa chứa các hóa chất độc hại, người ta ghi nhận
2 khuynh hướng lớn hiện nay trong xã hội Trung Quốc. Đó là dân trung lưu bằng
mọi giá mua sữa bột Tân Tây Lan (New Zealand) và Âu Châu cho con; và dân thượng
lưu chỉ ăn gạo Nhật cho an toàn.
Hiện tượng đại gia đổ xô đi mua gạo Nhật có thể
thấy đầy trên mạng internet. Kể từ năm 2010, số người dân Trung Quốc tìm
mua gạo Nhật ngày càng tăng. Riêng năm 2013, số gạo Nhật nhập cảng vào Trung
Quốc tăng 300% so với năm trước đó. Theo hãng mậu dịch Sumitomo chuyên bán gạo
từ Nhật qua Trung Quốc thì hiện nay việc mua bán gạo Nhật chủ yếu qua mạng
internet nhưng rất được khách hàng yêu chuộng. Họ dự tính vào mùa thu 2015 sẽ
vượt khỏi không gian mạng và bày bán ở siêu thị tại các thành phố lớn.
Thật ra Nhật không phải là nước chuyên xuất cảng gạo. Diện tích
nước Nhật Bản chừng 379.954 cây số vuông (chỉ hơn Việt Nam một chút), nhưng vì
có nhiều núi đồi nên diện tích trồng trọt chỉ chiếm khoảng 12 % (khoảng 3 triệu
173 ngàn hecta) để nuôi một dân số trên 150 triệu người. Ngày nay dân số Nhật
giảm còn 130 triệu, nhưng diện tích canh tác cũng giảm chỉ còn 1 triệu 621 ngàn
hécta để nhường đất cho công nghiệp. Nghề nông chỉ chiếm 3% tổng dân số và chỉ
nhắm mục tiêu đủ tự túc lương thực vì an ninh quốc gia mà thôi. Theo thống kê
vào năm 2010 của bộ Nông nghiệp Nhật, tính đổ đồng mỗi năm một người Nhật sản
xuất ra 80 kg gạo và tiêu thụ 60 kg gạo. Số gạo xuất cảng, do đó, khá giới hạn
và nhắm vào kiều dân Nhật ở nước ngoài mà thôi.
Nhưng mức độ "trong lành" của gạo Nhật được giới đại gia
và các nhà hàng phục vụ đại gia tại Trung Quốc tin tưởng tuyệt đối. Cả báo chí
Tây Phương và một vài báo lớn của Trung Quốc như tờ Hoàn Cầu thời báo đều ghi
nhận giá trung bình của gạo Nhật đắt gấp 10 lần giá gạo nội địa (khoảng 74 đồng
nguyên 1 kg gạo Nhật, so với 7,5 nguyên 1kg gạo Tàu). Trong những khoảng thời
gian khan hiếm, có đại gia chịu trả tới 1500 nguyên để mua 5kg gạo Nhật.
Lý do đơn giản là mọi người dân Trung Quốc đều quá sợ nông phẩm
nội địa. Họ biết đủ loại hóa chất đã làm ô nhiễm bầu không khí, các mạch nước
ngầm, các sông hồ. Và từ các nguồn nước bị ô nhiễm đó, đất đai cũng bị ô nhiễm
theo. Đó là chưa kể tình trạng dùng thuốc sâu rầy vô tội vạ của nông dân. Hiện
nay độc tố đáng lo nhất trong gạo là chất kim loại Cadmium.
Theo thống kê của chính Bộ Bảo vệ Môi sinh thì 16,1% đất đai tại
Trung Quốc bị nhiễm độc nặng. Tại nhiều nơi, nông dân không dám ăn gạo do chính
họ trồng mà chỉ bán cho các địa phương khác. Các quan chức tỉnh Quảng Đông thú
nhận trên báo đài rằng 44% số gạo mà họ thử nghiệm có nồng độ Cadmium vượt
ngưỡng an toàn. Giới quan sát môi sinh quốc tế tin tình trạng ô nhiễm còn trầm
trọng hơn các con số được công bố rất nhiều.
Trong lúc giới đại gia tìm được lối thoát nơi gạo Nhật, đại khối
dân chúng không có cách nào khác ngoài việc tiếp tục nuốt chất độc hàng ngày và
chỉ biết bày tỏ bức xúc trên các trang mạng. Cụ thể như tại trang mạng Phượng
Hoàng, các ý kiến của cư dân mạng sau đây khá điển hình:
- Ở Hoa lục này có bao nhiêu người giàu lên bằng chính mồ hôi nước
mắt của mình, toàn bọn tư bản đỏ.
- Người giàu sướng thiệt, chỉ có người nghèo là bị độc tử.
- Bây giờ thực phẩm mới độc hại? Quá trễ rồi, đã bị nhiễm từ lâu
rồi.
- Tại sao nhà nước vận động tẩy chay hàng Nhật mà không yêu cầu
bọn tư bản đỏ, đại gia đừng mua gạo Nhật?
- Thôi chỉ còn cách làm cho cái Đảng và nhà nước Cộng sản này bị
độc tử đi cho rồi.
Tại Việt Nam, hiện tượng nhập vô số thực phẩm độc hại và các hóa
chất làm gia vị vẫn ở tình trạng hoàn toàn bỏ ngõ. Các cơ quan liên hệ không
chỉ làm ngơ mà một số quan chức còn có những tuyên bố vô lương tâm theo chiều
ngược lại. Cụ thể như ông Nguyễn Xuân Hồng, Cục trưởng cục Bảo vệ Thực vật của
bộ Nông nghiệp Phát triển nông thôn, giảng dạy cho dân rằng: "Có những mẫu
khoai tây dù dư lượng thuốc trừ sâu vượt mức tối đa cho phép và vi phạm quy
định của Việt Nam nhưng cũng chưa đồng nghĩa với việc mất an toàn". Và đó
không phải là lần duy nhất ông phán thực phẩm Trung Quốc vượt quá mức độc hại
cho phép nhưng dân cứ ăn đi, không chết đâu.
Người ta không biết vì nông cạn kiến thức hay những quan chức như
ông Nguyễn Xuân Hồng chỉ nói hoàn toàn theo lệnh trên đưa xuống vì không dám
làm Bắc Kinh bực mình. Nhưng điều người dân biết chắc là gia đình ông Hồng và
các cấp trên của ông sẽ chẳng bao giờ đụng đến các loại thực phẩm đó./.
No comments:
Post a Comment