thiên đàng XHCN với trò giỡn
mặt 'tử thần' khi người dân phải đi qua cầu làm bằng thùng phuy để kiếm
sống hàng ngày...
Chửi bọn Công An cộng sản
|
|||||||
|
|
|
|
|
|
||
Preview by Yahoo
|
|||||||
|
|||||||
Cây cầu
được làm bằng 200 thùng phuy và hàng chục m3 gỗ, không có lan can, đã xuống cấp
nghiêm trọng nhưng hàng ngày nhiều người ở thị trấn Nam Phước vẫn liều mình qua
lại.
16 người đã tử nạn trên cây cầu 'vĩnh biệt'
Người dân xã Tam Tiến và Tam Xuân 2 (huyện Núi Thành, Quảng Nam)
gọi Máng là cầu "vĩnh biệt" vì nơi đây đã cướp đi 16 mạng người trong
vòng 5 năm qua.
|
Thôn Phước Mỹ 3 (thị trấn Nam Phước, huyện Duy
Xuyên, tỉnh Quảng Nam) có gần 100 hộ dân với gần 300 khẩu. Khác với các tổ
còn lại, người dân tổ 2 bị chia cắt bởi sông Bà Rén. Năm 2001, vì bức xúc
việc đi lại nên chính quyền sở tại phối hợp nhân dân góp trên 600 triệu đồng
mua 200 thùng phuy và hàng chục khối gỗ để làm cầu phao nối 2 bờ sông.
|
|
Cầu dài gần 200 mét, rộng hơn 2 mét được lát
chủ yếu bằng các thùng phuy, tre và các tấm ván. Hiện cây cầu đã xuống cấp
nghiêm trọng.
|
|
Người dân luôn bất an khi hàng ngày phải qua
sông trên chiếc cầu phao sắp sập.
|
|
Để cố định cho cầu khỏi bị dòng nước cuốn trôi,
một dây sắt được kéo từ đầu bên này sang bên kia.
|
|
Cầu không có lan can nên rất nguy hiểm.Ông
Nguyễn Thinh, Trưởng thôn Phước Mỹ 3, cho biết dù cầu phao đã xuống cấp
nghiêm trọng nhưng hàng ngày người dân vẫn phải “đánh đu mạng sống" để
qua sông mưu sinh vì nếu đi đường khác thì rất xa.
|
|
Nhiều người dân khi được hỏi đều cho biết do
ruộng của họ ở bên kia sông nên hàng ngày phải qua cầu phao để làm đồng. Vào
mùa mưa lũ, mỗi khi qua cầu là một lần hoảng sợ.
|
|
"Dân tổ 2 đều làm nông nghiệp. Toàn bộ đất
sản xuất nằm ở bên kia sông nên phải phụ thuộc vào cây cầu này. Nếu không đi
qua đây thì chỉ còn cách chạy xe máy xuống quốc lộ 1A rồi quay ngược lên thị
trấn Nam Phước mất gần 10 km", chị Nguyễn Thị Hoa (trú thôn Phước Mỹ 3,
thị trấn Nam Phước) cho biết.
|
|
Qua hơn 15 năm sử dụng, những tấm gỗ lát đã mục
nát và được dặm vá liên tục khiến mặt cầu không được bằng phẳng, cộng với các
thùng phuy bị hỏng, nước cuốn trôi nên mỗi khi đi qua, cây cầu rung lắc. Nếu
không cẩn thận, người đi có thể ngã xuống sông bất cứ lúc nào.
|
|
Theo lãnh đạo thôn, mỗi tháng có trên 20 người
rơi xuống sông được người dân phát hiện ứng cứu. Cách đây khoảng 3 năm,
anh Lưu Hoàng (35 tuổi, xã Quế Xuân 1, huyện Quế Sơn) trên đường qua nhà mẹ
ruột ở thị trấn Nam Phước thì bị ngã xuống sông, chết đuối. Một năm sau, bà
Nguyễn Thị Chơi (70 tuổi, thôn Phước Mỹ 2) đi bộ qua cầu thì đạp phải đoạn gỗ
bị mục, mất thăng bằng rơi xuống nước tử nạn.
|
|
Ông Nguyễn Thinh cho biết mỗi ngày, hàng trăm
học sinh của xã Quế Xuân 1 dắt xe qua cây cầu để đến thị trấn Nam Phước đến
trường. Sáng 15/1, hai học sinh khi đi học về bị rơi cả người và xe xuống
sông, may mắn được cứu sống.
|
|
Ông Nguyễn Văn Hưng - Phó Chủ tịch thị trấn Nam
Phước - cho biết đạo địa phương cũng bức xúc nhưng vì không có kinh phí xây
cầu nên đành chịu. Để duy trì cây cầu phao, mỗi năm địa phương bỏ hàng chục
triệu đồng mua thùng phuy, gỗ về tu bổ.
|
|
"Mới đây, thị trấn thuê tư vấn lập thiết
kế cầu bê tông, tổng kinh phí dự kiến trên 6,7 tỷ đồng. Mặc dù thiết kế đã
được UBND huyện Duy Xuyên phê duyệt nhưng chưa có tiền để triển
khai", ông Nguyễn Thế Đức - Phó Bí thư Đảng ủy thị trấn Nam Phước - cho
hay.
|
|
Trong khi chờ cầu mới, người dân chỉ còn biết
thắp hương cầu an với hy vọng không gặp những tai nạn đáng tiếc.
|
Người dân treo biển 'cầu chờ sập' để cảnh báo ở miền Tây
Cây cầu cũ mục nát không được tháo dỡ khiến người dân khu vực chợ
Rạch Tráng ở xã An Thạnh Ba (huyện Cù Lao Dung, Sóc Trăng) nơm nớp lo sợ tai
nạn.
Đoàn Nguyên
Văn
minh xe máy trong nền kinh tế thị trường XHCN tại VN
Nguồn hình ảnh: Sưu tầm trên
internet.
Hãi
hùng những chiếc xe “nở hậu” trong XHCN
đỉnh cao trí tuệ loài người việt cộng
Dân
trí Cận tết, người ta bắt gặp những chiếc xe
máy thồ hàng phía sau, vượt tải, kích thước cho phép hàng chục lần. Khi người
đi đường nhìn thấy những chiếc xe “khủng” này, chỉ còn biết... né tránh!
Những
ngày gần đây, PV Dân trí có dịp lưu thông trên những tuyến quốc lộ, tỉnh lộ,
hương lộ của các tỉnh Đồng Tháp, An Giang, Cần Thơ… chứng kiến nhiều chiếc xe
mô tô chở hàng cao ngất trời, có khi không thấy người điều khiển xe, chỉ thấy
núi hàng hóa.
Theo
quan sát của PV Dân trí, địa phương xuất hiện nhiều xe mô tô chở
quá tải nhất là tỉnh An Giang, tập trung nhiều ở các huyện Tịnh Biên, Tri Tôn.
Đa số những chiếc xe mô tô chở hàng này đã cũ, tuy nhiên chủ phương tiện vẫn
tận dụng và chế thêm những “ba ga” bằng sắt, inox… rồi vô tư “cõng” hàng với
trọng lượng từ 400 – 700kg.
Chia
sẻ với PV về độ an toàn, anh Chao Phol – ngụ tại thị trấn Tịnh Biên cho biết:
“Cận tết hàng hóa hút lắm. Bởi vậy mấy ngày này tôi đánh liều chở nhiều như thế
này thôi, nhưng mỗi ngày chỉ chở 2 chuyến và cũng canh chừng công an lắm, chứ
nếu các anh bắt được thì công sức, tiền lời đi toi hết!”
Với
những người điều khiển xe quá tải có nhiều lí do, như: đã quen, có kinh nghiệm,
lợi nhuận thấp… Nhưng ít ai nghĩ đến những ẩn họa giao thông do những chiếc xe
quá tải, quá khổ này mang đến cho chính người điều khiển và những người đi
đường.
Những chiếc xe máy cũ thế này có khả năng chở từ
400 - 700kg
Chủ nhân chiếc xe cho biết,
chiếc xe chở trên 700kg rau củ, quả các loại...
Một chiếc xe chưa kịp xuất bến đã sắp ngã
Trên xe chất cao thế này nhưng vẫn còn hàng dưới
đất
Và xuất bến....
Một chiếc xe bị nổ lốp
Chỉ cao thế này thôi.
Người đi đường gặp những chiếc xe mô tô quá khổ
chỉ biết... né tránh
Người điều khiển xe ở đâu?
Phiêu lưu thế này là cùng
Dùng túi nilon đựng rau củ... một cái túi bị đứt
quai rơi xuống đường là có thể gây ra tai nạn cho người đi phía sau
Còn lưu thông thế này nữa
Xe tự chạy, không cần người điều khiển?
Xe gì?
Và cả những ô tô tải cũng vượt
tải, quá khổ... khi chở hàng
Hai chế độ , hai dòng đời
Nghị
viên nghiêm trang Các
dân biểu Quốc Hội
nước CHXHCđang chăm lo
việc Nước trong giấc mơ !
Công khai thách đố! Công
an Việt Cộng bịt miệng !
Tự do biểu tình Đàn
áp biểu tình !
Giương biểu ngữ
Hạ biểu ngữ !
Dân cử dân bầu hay Đảng cử Dân
bầu ?
Tờ báo của những người "xâm mình"
hay cơ quan trung ương của đảng... ta ?
Cô giáo thanh lịch dịu hiền ! Cô giáo ngày nay tay sắt
!
Sân học đường hiền hòa !
Nay... sàn đấu võ tự do !
Tuổi xanh sinh hoạt lành mạnh ! Nay, y
như "phim" xã hội đen !
Gái Việt thùy mị duyên dáng đoan trang ! Hiện
tại, nóng bỏng, hở hang !
Gái
Việt ngày vinh qui
ngóng
chờ... Đại Hàn chọn
lấy !
Khô sạch
... ướt dơ !
Tổ quốc danh dự trách
nhiệm ! Ngu dại
! Chỉ biết còn đảng còn mình.
Ăn nói như mấy tên say rượu
mất trí
Subject: Hai lời tuyên bố bất hủ
Nghề Công Chức Ở XHCN Việt Nam ...
Bài báo trong nước ,
xin viết thêm một chút về Dương Trung Quốc là nhà sử học nổi tiếng là dám nói
mà các người khác không dám nói , sinh năm 1947 tại Hà Nội hiện tại trú quán
Bến tre , từng là Đại biểu Quốc Hội khóa X,XI đơn vị Đồng Nai....
Written By Chinh Luan
Dương
Trung Quốc - Nước
Mỹ có diện tích rộng : 9.826.630 km2( lớn xấp xỉ 30 lần Việt Nam ) , dân số
: 320 triệu , công chức : 2.1 triệu
Nước Việt Nam có diện tích : 331.210 km2 , có dân số : 90 triệu , công chức : 2,8 triệu công chức
So sánh số lượng công chức giữa hai Quốc gia , các bạn đừng hỏi vì sao nước ta cứ nghèo mãi nghèo , thu không đủ chi vì đâu ? Không nợ ngập đầu mới là chuyện lạ . Một đất nước có diện tích rộng gấp ba mươi lần và dân số gần gấp bốn lần nước ta nhưng họ chỉ cần 3\4 số lượng công chức của nước ta để quản lý tổ chức điều hành .Điều này đồng nghĩa với việc tới 160 người dân Mỹ chỉ nuôi một công chức trong khi đó chỉ 40 người dân Việt Nam phải nuôi một công chức ! ( Đó là chưa kể người dân chúng ta phải gánh chịu tình trạng quan liêu xách nhiễu tham nhũng của 2,8 triệu công chức này mang lại ) .
Hiển nhiên, khi một nước nghèo như VN mà dân phải còng lưng đóng thuế nuôi bộ máy công chức khổng lồ thì dân cứ nghèo mãi. Có điều, bộ máy công chức đó mỗi ngày cứ phình to ra mãi do cơ chế mua ghế, thân quen, hối lộ. Khi yên vị rồi, mỗi công chức lập tức "phấn đấu" tiến thân bằng đủ mọi mánh lới, kể cả những trò bỉ ổi, hèn hạ mong có chức, quyền để vơ vét bù lại khoản "đầu tư" chạy việc ban đầu, còn thêm phần lãi, càng nhiều càng tốt. Chính ông Phúc phó thủ tướng đã nói là 30% công chức VN chỉ hưởng lương chứ không làm việc. Không làm việc công, hưởng lương còm nhưng họ vẫn sống khỏe, một số có chức quyền còn giàu có nhờ tham ô, tham nhũng. Vậy nhưng chính quyền VN không đủ dũng khí để giảm biên chế vì sợ đụng chạm và gây hỗn loạn. Có vẻ như vấn nạn này còn kéo dài chừng nào đcs còn "lãnh đạo tuyệt đối, toàn diện". Bởi vậy, ai cũng hiểu nguyên nhân sâu xa của sự nghèo, lạc hậu nằm ở đâu và bằng cách nào có thể giải quyết vấn đề tận gốc?
Một điều vô lý nữa là ngoài bộ máy nhà nước như ở mọi quốc gia khác, VN còn có thêm bộ máy Đảng chuyên "sản xuất" chỉ thị, nghị quyết cộng thêm các tổ chức ngoại vi của Đảng như đoàn thanh niên, hội phụ nữ, mặt trận...cũng hưởng lương từ ngân sách. Một bộ máy hành chính cồng kềnh nhưng không hiệu quả. Có lẽ VN là quốc gia có nhiều thứ trưởng nhất trên thế giới. 22 Bộ nhưng có đến 135 thứ trưởng, dẫn đầu là Bộ Tài Chính và Bộ GTVT với 7 người thứ trưởng. (1). Giống như người mẹ gầy trơ xương ra, lại còn bị cả bầy con rúc nhúc vào bú, người mẹ không chết khô đi mới là lạ.
Nếu đem người VN so sánh với người Mỹ. Xét từng cá thể, có thể có một số người VN thông thái trên nhiều lĩnh vực như người Mỹ , nhưng nếu xét toàn cục (mà người ta hay gọi là trình độ dân trí), chắc là người VN còn đi sau Mỹ (và châu Âu) vài thế kỷ.Chính vì lẽ đó nên người VN vẫn quay về điểm xuất phát là kinh tế thị trường định hướng XHCN.
Như vậy, muốn giải quyết vấn nạn này, không phải chỉ cải cách nửa vời mà phải làm cuộc cách mạng. Vâng, cách mạng-thay đổi toàn bộ hệ thỗng từ gốc rễ chứ không chỉ cải cách nửa vời như "đảng ta" vẫn làm bấy lâu nay. Ai có thời gian và hứng thú, hãy tìm đọc các bài viết, nói về "Tái cơ cấu nền kinh tế" đang làm nóng cả diễn đàn quốc hội hiện nay, đại ý là đã "tái" mấy năm rồi, nay vẫn "tái", còn "tái" nữa, "tái" mãi chưa biết đến bao giờ, mà rồi kết quả vẫn sẽ chỉ là VŨ NHƯ CẨN, bởi người ta chỉ hô hào cho vui chứ không làm hoặc chỉ làm nửa vời).
Ngồi tính thử chơi thôi nhé. Lấy con số khiêm nhường, mỗi công chức lương trung bình to nhỏ mỗi tháng 5 triệu =250 đô la, một năm 3000 đô la. Với 2,8 triệu công chức: 2,8 triệu cán bộ x 3000 đô la/năm = 8,4 tỉ đô la ( con số thực tế cao hơn nhiều). Chưa kể hội họp, đi công tác...Người dân cám ơn sự quản lý lãnh đạo sáng suốt tài tình của đảng ta !
Nước Việt Nam có diện tích : 331.210 km2 , có dân số : 90 triệu , công chức : 2,8 triệu công chức
So sánh số lượng công chức giữa hai Quốc gia , các bạn đừng hỏi vì sao nước ta cứ nghèo mãi nghèo , thu không đủ chi vì đâu ? Không nợ ngập đầu mới là chuyện lạ . Một đất nước có diện tích rộng gấp ba mươi lần và dân số gần gấp bốn lần nước ta nhưng họ chỉ cần 3\4 số lượng công chức của nước ta để quản lý tổ chức điều hành .Điều này đồng nghĩa với việc tới 160 người dân Mỹ chỉ nuôi một công chức trong khi đó chỉ 40 người dân Việt Nam phải nuôi một công chức ! ( Đó là chưa kể người dân chúng ta phải gánh chịu tình trạng quan liêu xách nhiễu tham nhũng của 2,8 triệu công chức này mang lại ) .
Hiển nhiên, khi một nước nghèo như VN mà dân phải còng lưng đóng thuế nuôi bộ máy công chức khổng lồ thì dân cứ nghèo mãi. Có điều, bộ máy công chức đó mỗi ngày cứ phình to ra mãi do cơ chế mua ghế, thân quen, hối lộ. Khi yên vị rồi, mỗi công chức lập tức "phấn đấu" tiến thân bằng đủ mọi mánh lới, kể cả những trò bỉ ổi, hèn hạ mong có chức, quyền để vơ vét bù lại khoản "đầu tư" chạy việc ban đầu, còn thêm phần lãi, càng nhiều càng tốt. Chính ông Phúc phó thủ tướng đã nói là 30% công chức VN chỉ hưởng lương chứ không làm việc. Không làm việc công, hưởng lương còm nhưng họ vẫn sống khỏe, một số có chức quyền còn giàu có nhờ tham ô, tham nhũng. Vậy nhưng chính quyền VN không đủ dũng khí để giảm biên chế vì sợ đụng chạm và gây hỗn loạn. Có vẻ như vấn nạn này còn kéo dài chừng nào đcs còn "lãnh đạo tuyệt đối, toàn diện". Bởi vậy, ai cũng hiểu nguyên nhân sâu xa của sự nghèo, lạc hậu nằm ở đâu và bằng cách nào có thể giải quyết vấn đề tận gốc?
Một điều vô lý nữa là ngoài bộ máy nhà nước như ở mọi quốc gia khác, VN còn có thêm bộ máy Đảng chuyên "sản xuất" chỉ thị, nghị quyết cộng thêm các tổ chức ngoại vi của Đảng như đoàn thanh niên, hội phụ nữ, mặt trận...cũng hưởng lương từ ngân sách. Một bộ máy hành chính cồng kềnh nhưng không hiệu quả. Có lẽ VN là quốc gia có nhiều thứ trưởng nhất trên thế giới. 22 Bộ nhưng có đến 135 thứ trưởng, dẫn đầu là Bộ Tài Chính và Bộ GTVT với 7 người thứ trưởng. (1). Giống như người mẹ gầy trơ xương ra, lại còn bị cả bầy con rúc nhúc vào bú, người mẹ không chết khô đi mới là lạ.
Nếu đem người VN so sánh với người Mỹ. Xét từng cá thể, có thể có một số người VN thông thái trên nhiều lĩnh vực như người Mỹ , nhưng nếu xét toàn cục (mà người ta hay gọi là trình độ dân trí), chắc là người VN còn đi sau Mỹ (và châu Âu) vài thế kỷ.Chính vì lẽ đó nên người VN vẫn quay về điểm xuất phát là kinh tế thị trường định hướng XHCN.
Như vậy, muốn giải quyết vấn nạn này, không phải chỉ cải cách nửa vời mà phải làm cuộc cách mạng. Vâng, cách mạng-thay đổi toàn bộ hệ thỗng từ gốc rễ chứ không chỉ cải cách nửa vời như "đảng ta" vẫn làm bấy lâu nay. Ai có thời gian và hứng thú, hãy tìm đọc các bài viết, nói về "Tái cơ cấu nền kinh tế" đang làm nóng cả diễn đàn quốc hội hiện nay, đại ý là đã "tái" mấy năm rồi, nay vẫn "tái", còn "tái" nữa, "tái" mãi chưa biết đến bao giờ, mà rồi kết quả vẫn sẽ chỉ là VŨ NHƯ CẨN, bởi người ta chỉ hô hào cho vui chứ không làm hoặc chỉ làm nửa vời).
Ngồi tính thử chơi thôi nhé. Lấy con số khiêm nhường, mỗi công chức lương trung bình to nhỏ mỗi tháng 5 triệu =250 đô la, một năm 3000 đô la. Với 2,8 triệu công chức: 2,8 triệu cán bộ x 3000 đô la/năm = 8,4 tỉ đô la ( con số thực tế cao hơn nhiều). Chưa kể hội họp, đi công tác...Người dân cám ơn sự quản lý lãnh đạo sáng suốt tài tình của đảng ta !
14
hrs ·
Nguyễn Thanh Phượng, Con
gái thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng vừa thi đậu quốc tịch Mỹ. Lại thêm 1 khúc ruột
ngàn dặm mới từ giã thiên đường CS..
Đảng CSVN Làm sao bảo vệ nổi Chủ nghĩa Mác Lê đã như cái xác
chết thối rữa?
Đỗ
Đăng Liêu
Các bài liên hệ
Cùng tác giả:
Báo Quân Đội Nhân Dân
mới đây đăng bài viết của Đại Tá, Thạc Sĩ Nguyễn Đức Thắng, với tựa đề: Chủ nghĩa Mác - Lê-nin cần
tiếp tục được bảo vệ và phát triển. Tác giả nhắc lại sự sụp đổ của chủ
nghiã cộng sản tại ngay cái nôi của nó là nước Nga, nhưng lập tức đổ hết lý do
cho "chủ nghĩa đế quốc" và "các thế lực thù địch". Ông
viết:
"Chủ nghĩa đế quốc và các
thế lực thù địch đã nhân cơ hội đó ra sức tuyên truyền đề cao xã hội tư bản, hô
hào rời bỏ CNXH và đi theo con đường TBCN. Chúng ra sức xuyên tạc, phủ nhận chủ
nghĩa Mác - Lê-nin và CNXH, thậm chí còn định ra cả thời gian sụp đổ chế độ
XHCN ở những nước còn lại, trong đó có Việt Nam. Trong hàng ngũ những người
cộng sản và nhân dân, thực tế có một số người đã nhiễm phải những luận điệu
tuyên truyền hết sức tinh vi, hiểm độc của các thế lực thù địch, từ đó nảy sinh
t¬ư tưởng bi quan, dao động, bàng quan, thậm chí đánh mất niềm tin vào chủ
nghĩa Mác - Lê-nin và CNXH. Trước tình hình đó, những người cộng sản chân chính
cần phải bình tĩnh, tăng cường đoàn kết thống nhất ý chí và hành động để bảo vệ
các giá trị đích thực của chủ nghĩa Mác - Lê-nin và toàn bộ thành quả của cuộc cách
mạng XHCN".
Và tác giả bồi thêm vào
lời khẳng định bất cần lý lẽ đó bằng hàng loạt các khẳng định khác cũng ngang
tàng không kém, chẳng hạn như: "… không thể mượn cớ sự sụp đổ mô
hình CNXH cụ thể ở một quốc gia nào đó để bài bác và phủ định chủ nghĩa Mác -
Lê-nin và CNXH". Cả thế giới cộng sản theo cùng một mô hình nhà nước
Liên Xô và đã sập gần như toàn bộ, chỉ còn 4 nước đang ráo riết chạy theo kinh
tế tư bản (hay kinh tế thị trường mà Mác lên án từ ngày đầu là loại "kinh
tế tư bản bóc lột") để sống còn thì tác giả không hề hay biết?
Còn nhiều khẳng định bất
cần trí óc của cả người đọc lẫn chính người viết, như: "…trong hơn 80
năm qua, đặc biệt những thành tựu to lớn của công cuộc đổi mới đất nước trong
gần 30 năm qua dưới sự lãnh đạo của Đảng ta, càng củng cố vững chắc niềm tin,
niềm tự hào của mỗi đảng viên, cán bộ và nhân dân vào chủ nghĩa Mác - Lê-nin,
vào con đường đi lên CNXH mà Đảng, Bác Hồ và nhân dân ta đã lựa chọn."
Tựu trung, cả bài viết chỉ biết chép lại những câu mang tính kinh điển mà mọi người đã quá ngấy, đã biết quá rõ từ lâu là vô tích sự, và biết là chúng bị tùy nghi bẻ xuôi lẫn bẻ ngược theo nhu cầu của Đảng trong từng giai đoạn. Do đó, chính bài viết đó đã không bảo vệ được chủ nghĩa Mác Lê cho ra hồn chứ chưa nói gì đến động viên người khác làm chuyện đó, và lại càng không có chút hy vọng gì về "phát triển" nó cả.
Tựu trung, cả bài viết chỉ biết chép lại những câu mang tính kinh điển mà mọi người đã quá ngấy, đã biết quá rõ từ lâu là vô tích sự, và biết là chúng bị tùy nghi bẻ xuôi lẫn bẻ ngược theo nhu cầu của Đảng trong từng giai đoạn. Do đó, chính bài viết đó đã không bảo vệ được chủ nghĩa Mác Lê cho ra hồn chứ chưa nói gì đến động viên người khác làm chuyện đó, và lại càng không có chút hy vọng gì về "phát triển" nó cả.
Nhưng có lẽ chẳng ai chê
bai gì khả năng của tác giả Nguyễn Đức Thắng vì ông bị giao một việc quá khó.
Làm sao mà bảo vệ nổi chủ nghĩa Mác Lê trong thực tế ngày nay?!
Làm sao bảo vệ nổi khi
thực tế đã chứng minh điều hoàn toàn ngược lại. Trên tổng số gần 100 quốc gia
tự nhận là theo Chủ Nghiã Xã Hội, khởi đi từ cái nôi là nước Nga, ngày hôm nay
chỉ còn có 5 nước vẫn cố bám víu (hoặc còn giả dạng bám víu) vô vọng vào CNXH
là Trung Cộng, Việt Cộng, Lào Cộng, Cu Ba và Bắc Hàn. Tình trạng 5 quốc gia
này, từ chính trị, đến văn hoá xã hội, nếu không ngày một tồi tệ, lạc hậu thì
cũng cực kỳ bất ổn và khủng hoảng. Nói chung là trong tình trạng chết dần hoặc
có thể bùng vỡ bất cứ lúc nào. Trong khi đó, tất cả các nước thoát độc tài cộng
sản để chuyển sang thể chế dân chủ đều bừng sống lại về mọi mặt, như những
người bị bóp cổ lâu ngày nay được thở lại dưỡng khí trong lành.
Làm sao bảo vệ nổi khi
nước cộng sản nào càng rời xa mô hình kinh tế XHCN và chạy theo kinh tế tư bản
thì càng rời xa vực thẳm. Chính Trung Cộng đã vất mô hình kinh tế XHCN để chạy
theo "kinh tế thị trường với đặc tính Trung Quốc" từ năm 1976, và
CSVN bắt chước từ năm 1986. Cái mà tác giả gọi là "thành tựu của 30 năm
đổi mới" chính là kết quả của việc ném kinh tế XHCN lại để bỏ chạy đó.
Làm sao bảo vệ nổi khi hiện nay, các lãnh đạo ở tầng cao nhất đều không biết tiến lên CNXH là đi đâu và làm gì. Chính Tổng Bí Thư Đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng đã công khai bộc bạch:“Đến hết thế kỷ này (tức 86 năm nữa) không biết đã có CNXH hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa". Những chính sách gọi là xây dựng XHCN triệt để tại các nước đàn anh tiên tiến chứ không chỉ riêng tại Việt Nam, đều dẫn đến chết đói, lệ thuộc ngoại bang, tụt hậu, băng hoại xã hội, và sụp đổ hoàn toàn như các nước Đông Âu và Liên Xô.
Làm sao bảo vệ nổi khi hiện nay, các lãnh đạo ở tầng cao nhất đều không biết tiến lên CNXH là đi đâu và làm gì. Chính Tổng Bí Thư Đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng đã công khai bộc bạch:“Đến hết thế kỷ này (tức 86 năm nữa) không biết đã có CNXH hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa". Những chính sách gọi là xây dựng XHCN triệt để tại các nước đàn anh tiên tiến chứ không chỉ riêng tại Việt Nam, đều dẫn đến chết đói, lệ thuộc ngoại bang, tụt hậu, băng hoại xã hội, và sụp đổ hoàn toàn như các nước Đông Âu và Liên Xô.
Làm sao bảo vệ nổi khi
ĐCSVN, từ lời nói đến việc làm, nhất nhất không còn chút gì là các đặc tính của
xã hội XHCN. Các hứa hẹn nền tảng như "Tài sản và phương tiện sản
xuất là thuộc về toàn dân" hoàn toàn biến mất trong nền kinh tế
tư bản hoang dã hiện nay. Tất cả phục vụ cho nhu cầu vơ vét của tầng lớp
"tư bản đỏ" vừa xuất hiện ở mọi cấp. Các quan chức với số tài sản lên
đến hàng chục tỉ mỹ kim không còn là chuyện lạ nữa, dù họ trên danh nghĩa đã
"hiến dâng cả đời cho cách mạng" và không làm gì riêng ngoài đồng
lương cán bộ. Cũng vậy, loại hứa hẹn nền tảng như"Giai cấp công nhân,
đội tiên phong của nhân dân lao động và của dân tộc Việt Nam, là lực lượng lãnh
đạo Nhà nước và xã hội" đã nhường chỗ cho một nhà nước tiếp tay
các chủ hãng ngoại quốc trấn áp các cuộc tranh đấu đòi quyền lợi chính đáng của
công nhân; và một nhà nước xua công an cưỡng chế đất đai của nông dân để giao
lại cho giai cấp tư bản đỏ.
Làm sao bảo vệ nổi khi
chế độ XHCN hiện nay còn phong kiến gấp trăm lần chế độ mà nó đả phá và thay
thế. Thật vậy, đất nước Việt Nam ngày nay có "vua tập thể" hay
"tập thể vua", với cả trăm hoàng tộc. Mỗi hoàng tộc có khu vực địa
lý, khu vực kinh tế, khu vực quyền hành riêng và theo thể thức "cha truyền
con nối". Thế hệ thái tử đảng bắt đầu ngồi vào các ghế nắm quyền và nắm
tiền từ độ tuổi 20.
Làm sao bảo vệ nổi khi
mà chính tập thể đảng viên đều đã quá chán ngán cái chủ nghiã mà đa số đã không
hiểu là gì khi gia nhập; đã hy sinh cả tính mạng, cả cuộc đời của mấy thế hệ vì
chủ nghiã đó chỉ để thấy đất nước liên tục nghèo đói, tụt hậu so với láng
giềng; và nhất là đã nhận ra chủ nghĩa này luôn sản sinh ra những kẻ cầm quyền
cực ác, cực gian trá, và cực đạo đức giả suốt từ Lênin, đến Stalin, đến Mao,
đến ông cháu họ Kim bên Triều Tiên, đến Pol Pot xứ Miên, đến tất cả các thế hệ
lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam. Hệ thống CNXH đã biến tất cả những người dù rất tốt
khi gia nhập trở thành những người càng lên cao càng giả dối, tàn ác, và càng
mất tính người.
Làm sao bảo vệ nổi khi
những quan chức lớn ngã bệnh đều chạy qua các nước tư bản chữa bệnh chứ không
dám chữa tại các nước XHCN. Lý do không chỉ vì các nước đó có nền y khoa hơn xa
các nước XHCN mà còn vì họ thực sự có y đức. Cũng vậy, làm sao bảo vệ nổi khi
chính những người đang viết bài kêu gọi bảo vệ Mác Lê và cả cấp trên của họ đều
đang cố gắng gửi con cái đi nước ngoài để được hấp thụ nền giáo dục đặc sắc của
các nước "tư bản đang giẫy chết" , và còn dặn dò con
ráng tìm cách ở lại để làm đầu cầu chuyển tiền của bố mẹ ra nước ngoài.
Ngày mà
dân tộc ta công khai và hoàn toàn tẩy bỏ được chủ nghĩa Mác Lê ra khỏi mọi mặt
xã hội, chắc chắn sẽ có nhiều người mừng lắm. Trong số đó, thế nào cũng có cả
ông Nguyễn Đức Thắng.
Ủy viên Bộ chính trị hãy
công khai tài sản
Nhân vụ việc Tổng Thanh tra Chính phủ Việt Nam
bị tuyên bố vi phạm, mắc khuyết điểm về “chính sách nhà, đất” khi “sở hữu quá
nhiều ”bất động sản có giá trị”, một nhà quan sát trong nước kêu gọi các lãnh
đạo cao cấp trong Bộ Chính trị, Chính phủ, Quốc hội ”công khai tài sản” ra toàn
dân.
Trao đổi với BBC hôm 22/11/2014 từ Sài Gòn,
Luật sư Trần Quốc Thuận, nguyên Phó Chủ nhiệm Thường trực Văn phòng Quốc hội
Việt Nam, nói:
“Tôi hy vọng sau vụ ông Truyền thì có thể Đảng
và Nhà nước sẽ đẩy mạnh cuộc đấu tranh chống tham nhũng và đặc biệt trên
Facebook, trên Internet, người ta sẽ có dịp đưa hình ảnh những người có tài sản
lớn lên. Cái đó cũng là việc đấu tranh chống tham nhũng và góp phần xây dựng
nhà nước này trong sạch, vững mạnh. Cái đó là điều tốt”.
Trước câu hỏi vì sao đợt này chỉ có một mình
ông Trần Văn Truyền bị đưa khuyết điểm, sai phạm ra công bố, mà không phải là
những quan chức lãnh đạo, cấp cao nào khác nữa, ông Thuận nói:
“Trước nhất là ông Trần Văn Truyền nghỉ hưu
rồi, mạng lưới quyền lực suy giảm rồi cho nên ông bị đưa ra, còn những người
đương đầy quyền lực thì việc đưa ra cũng không dễ. Hay nói một cách thẳng thắn
là không ai đưa ra chọc với những người đang ‘cầm gươm, cầm súng’, cho nên chưa
biết có đưa ra được không, họ lại bắn trước, họ lại chém trước”.
Hãy công khai, làm gương
Theo Luật sư Thuận, đã tới lúc các lãnh đạo
cao cấp của Việt Nam trong các cơ quan quyền lực đứng đầu của Đảng và Nhà nước
tỏ ra “gương mẫu”, ông nói:
“Cho nên vấn đề quan trọng là bây giờ phải
công khai tài sản của mấy ông ấy lên, mà trước hết là mấy ông lớn, các vị trong
Bộ Chính trị, các vị trong Chính phủ là phải công khai trước. Rồi tiếp tục là
các đồng chí Thường vụ Quốc hội là công khai hết đi, công khai in một cái đặc
san trong đó. Đặc san có thể bán vài triệu bạc người ta cũng mua. Và yêu cầu
nhân dân giám sát mà theo Hiến pháp mới là bây giờ Đảng phải theo sự giám sát
của nhân dân”.
Theo Luật sư Thuận, việc giám sát này tập
trung trọng tâm chính vào “tài sản, đạo đức và chủ trương”. Ông nói: “Giám sát
là tài sản là chính, giám sát đạo đức, rồi giám sát chủ trương làm việc – chủ
trương có sai, đúng hay không, những việc ông ban hành có sai, đúng, gây thiệt
hại hay không…”
“Từ việc ông Truyền, nên chăng, muốn lấy lòng
tin của nhân dân một cách rõ ràng thì công khai tài sản đăng trên báo hết, tất
cả các ông lãnh đạo cấp cao, rồi lần lần xuống các địa phương, làm gương trước,
cũng như Nghị quyết Trung ương IV là phải kiểm điểm từ trên kiểm điểm xuống”,
cựu quan chức Văn phòng Quốc hội Việt Nam nói với BBC.
No comments:
Post a Comment