Sứ Mệnh Lịch Sử Là Cái Gì?
. Đinh Tấn Lực
“Sứ mệnh lịch sử đầu tiên và sau cùng là đầu độc lịch sử” (ĐTL).
Còn ở khoảng giữa, đó là hàng tá nỗ lực đầu độc toàn phương vị:
Sứ Mệnh Đầu độc Xã hội: Bằng giấc mơ chủ nghĩa cộng sản; bằng chính cái “sứ mệnh lịch sử” đang nói tới này; bằng điều 4 hiến pháp; bằng phương thức mất dạy nâng khống mối quan hệ đảng-dân thành tương quan cha mẹ-con cái; bằng tập quán “ơn đảng-ơn chính phủ”; bằng nỗ lực bình thường hoá hành vi ăn cắp; bằng chủ nghĩa makeno; bằng quán tính “đã có đảng lo”; bằng quy trình sản xuất dân oan khắp nước.
Sứ Mệnh Đầu độc Kinh tế: Bằng kinh tế tập trung/hợp tác xã/hệ tem phiếu… biến tướng thành
đổi tiền/tận diệt tư thương/kinh tế mới/ngăn sông cấm chợ; bằng cái đuôi định
hướng với các tập đoàn kinh tế quả đấm bùn nhằm vơ vét và huỷ diệt tài nguyên
đất nước; bằng độc quyền kinh tế/dự án/xuất nhập khẩu; bằng chính sách hoá giá
biệt thự; bằng quyền ban phát ưu tiên đấu thầu; bằng liên minh ảo thuật giữa
các nhóm lợi ích; bằng Cty ma; bằng các hệ rửa tiền; bằng quy trình kinh tế gia
tộc; bằng các đế chế ngân hàng; bằng kế toán/kiểm toán tuỳ nghi; bằng ngoại hối
của kiều bào; bằng chính sách quy hoạch/cưỡng chế đất đai; bằng mánh khoé
thương mãi đầu cơ của TQ.
Sứ Mệnh Đầu độc Dân tộc: Bằng phân chia giai cấp; bằng cải cách ruộng đất; bằng khẩu hiệu
“trí phú địa hào đào tận gốc trốc tận rễ”; bằng khả năng đấu tố trong gia đình;
bằng tuyên truyền gây chiến, tạo hận thù hai miền; bằng tù cải tạo; bằng biện
pháp truy đuổi người Việt; bằng cách thâu tiền bán bãi vượt biên; bằng cách sửa
hiến pháp/sửa sách sử cho phù hợp với ý thích giai đoạn của kẻ thù; bằng chà
đạp nhân quyền; bằng sự sợ hãi; bằng nỗ lực triệt tiêu tính-tình người; bằng
tập quán hối lộ cho được việc; bằng cả đồ dùng và thức ăn độc hại nhập từ TQ.
Sứ Mệnh Đầu độc Tuổi trẻ: Bằng danh hiệu Thiếu niên Tiền Phong; bằng hoạt động Thanh niên
Xung Phong; bằng thi đua tải đạn/tải lương/tải thương; bằng hình xâm “sinh bắc
tử nam”; bằng nghĩa vụ quân sự; bằng “Nghĩa vụ Quốc tế”; bằng đơn xin nhập ngũ
viết bằng máu; bằng những bài tụng ca các cuộc chia ly màu đỏ; bằng nạng gỗ
khua rổ mặt đường làng; bằng giấy báo tử bay đầy mái rạ; bằng các cuộc vui thuỷ
lợi xa nhà; bằng đua xe cổ vũ bóng đá; bằng sao Hàn….
Sứ Mệnh Đầu độc Văn hoá: Bằng chủ nghĩa thần tượng; bằng tự thân ca tụng chính mình; bằng
bệ thờ “cha già dân tộc”; bằng phương pháp tạo hiệu ứng bưng bô; bằng phương
pháp dựng án “Nhân văn-Giai phẩm”; bằng các trại sáng tác; bằng các ống đu đủ
thần đồng; bằng tấm thẻ hội nhà văn; bằng giấy khen nghệ danh ưu tú hay nhân
dân; bằng phong trào khoe nhau chữ “nhẫn”; bằng những khẩu hiệu/bài nhạc Sáng
mắt sáng lòng/Đảng là cuộc sống; bằng những bài thơ ca tụng Stalin và khuyến
khích giết người; bằng phim bộ TQ.
Sứ Mệnh Đầu độc Ngoại
giao: Bằng chiến dịch tận diệt “xét lại-chống đảng”;
bằng công hàm chính thức; bằng hạ tầng công tác bộ trưởng ngoại giao; bằng
thanh trừng UV/BCT; bằng quan niệm ơn nghĩa “quyết không hai lòng”; bằng hội
nghị Thành Đô; bằng triều cống đất/thác/ải/biển/đảo; bằng quy trình thường
xuyên khấu kiến; bằng phương pháp đu dây; bằng tráo trở bạn-thù; bằng chủ
trương mạt sát đối phương ngay khi cầu viện; bằng biện pháp tránh né gọi tàu giặc
là tàu lạ; bằng gửi gạo cứu đói Cuba & Triều Tiên trong lúc nông dân VN
khốn đốn.
Sứ Mệnh Đầu độc Hành
chính: Bằng chủ nghĩa xin-cho/chạy chức; bằng con dấu
mộc đỏ; bằng chính sách hộ khẩu; bằng phương pháp hình thành/nuôi dưỡng/khuếch
trương tham nhũng; bằng thi đua nâng cấp công sở/xe công; bằng giá biểu chức vụ
các cấp; bằng tập quán chạy vốn mua chức kiếm lời; bằng hệ thanh tra nhiều
tầng; bằng nhiều năm lương hưu của người chết; bằng xà xẻo tiền quà cứu trợ.
Sứ Mệnh Đầu độc Dư luận: Bằng hệ tuyên giáo; bằng bộ 4T; bằng thông tin một chiều/bưng bít sự thật/đốt sách/giam người; bằng tập quán tự kiểm duyệt; bằng lệnh gỡ bài trên mạng; bằng cách đỗ lỗi cho thuộc cấp; bằng cách đổ tội cho nhân dân; bằng biện pháp thường trực trỏ ngón vào “thế lực thù địch”; bằng màn sắt/tường lửa; bằng trộm cắp/cướp giật trương mục FB/email của dân; bằng tuyên bố quản lý thông tin mạng; bằng cách diễn tuồng bỏ/lấy “phiếu tín nhiệm”; bằng đàn áp tiếng nói bất đồng chính kiến; bằng giam cầm blogger/Fbker; bằng thi đua đấu đá trên mạng “quan làm báo”/“CDQL”.
Sứ Mệnh Đầu độc Giáo dục: Bằng chủ nghĩa ngu dân; bằng phương pháp từ chương chép/thuộc;
bằng hệ thống nhồi sọ; bằng thi đua dối trá; bằng nâng khống thành tích; bằng
môn học chính trị; bằng đại học lý luận; bằng hệ phong cấp hàm GS/TS; bằng khe
hở tuyển sinh; bằng lò luyện thi; bằng cơ hội du học; bằng giá biểu học bổng;
bằng dịch vụ bán đề/bán bằng/bán ghế; bằng hệ đảng uỷ trong trường; bằng dàn
hiệu trưởng ma-cô Sầm Đức Xương; bằng sách giáo khoa khuyến khích lừa đảo và
gian ác.
Sứ Mệnh Đầu độc Tư pháp: Bằng cơ chế đảng uỷ; bằng chủ nghĩa chỉ đạo ra án và phương thức chạy án; bằng tuyên bố “tao là đảng/tao là luật”; bằng biện pháp kỷ luật kiểm điểm/cảnh cáo cán bộ ăn cắp/thụt két/xà xẻo công quỹ; bằng nghị định 31/CP bắt giam không cần truy tố; bằng các điều luật hình sự mơ hồ và đầy tính áp đặt 79/88/258…; bằng phương pháp trả thù người tố cáo tham nhũng.
Sứ Mệnh Đầu độc Quân đội: Bằng hệ thống đảng uỷ trong quân đội; bằng lòng trung với quan
thầy của đảng; bằng ém nhẹm các đoạn sử Gạc Ma/Cao Bằng/Lạng Sơn; bằng tính
kiêu ngạo cộng sản từ thời Quốc Tế III; bằng chỗ dựa vào đàn anh XHCN; bằng
kinh tế sân golf hay Viettel ngày nay; bằng tổng cty 319; bằng xây dựng resort
Hải Vân; bằng thế chấp rừng đầu nguồn; bằng bao che cho giặc cắt cáp/cướp
tàu/bắt ngư dân ta đòi tiền chuộc; bằng kê khống giá biểu vũ khí rác nhập khẩu;
bằng tuyên bố thành lập lực lượng ngư dân tự vệ biển; bằng sân bia kẻ thù ảo có
tên là “thế lực thù địch”.
Sứ Mệnh Đầu độc công an: Bằng khẩu hiệu còn đảng còn mình; bằng kỹ thuật mớm cung/ép
cung/ép nhận tội/gây án oan; bằng kết luận nghi can tự tử ở đồn thẩm vấn; bằng
biện pháp cưa đá giải tán biểu tình tuần hành; bằng bình xịt hơi cay ở sân nhà
thờ; bằng phương pháp tạm giam ở trại phục hồi nhân phẩm; bằng bạo lực đạp
mặt/giật cánh/xiết cổ/quặt tay người yêu nước biểu tình phản đối vụ Tam Sa hay
dàn khoan 981; bằng ngón nghề bắt cóc/giả dạng côn đồ/tạt mắm tôm, dầu nhớt,
chất thải.
*
Chẳng cần Bắc thuộc hoặc
Tây xâm. Chỉ cần dưới hàng tá nỗ lực đầu độc vừa kể, trong suốt 85 năm qua,
Việt Nam yêu dấu của chúng ta cũng đã tự động biến thành một ốc đảo của yếu kém
và hèn mọn.
Bốn “thành quả” lớn nhất của 85 năm CS ở VN là:
Tổ quốc bất toàn – Đất
nước tụt hậu – Xã hội vô cảm – Nhân tính thui chột.
Cho dù đảng CSVN có hô
hào đổi mới đến đâu, hoặc cho dù nó thay đổi thành tổng thống chế XHCN, hai bức
tranh tương lai của đất nước mình là VN có cơ biến thành:
1. Một
khu tự trị của TQ, như Tân Cương/Tây Tạng;
2. Một
xứ sở độc tài biến dạng, như Nga.
Bạn có chấp nhận cái chế độ ác trong hèn ngoài này trường tồn không?
Giải pháp duy nhất để tránh khỏi hai hiểm hoạ ngày càng rõ nét đó, không gì khác hơn là ra sức vận động cho một sinh hoạt xã hội công dân đa nguyên đa đảng, chấm dứt vĩnh viễn các thứ sứ mệnh lịch sử viển vông quái ác đó, chấm dứt vĩnh viễn chế độ phi nhân này ở tuổi 85, bắt đầu bằng một phòng trào TOÀN DÂN VÀO CUỘC.
Bạn có còn là người dân Việt Nam không?
Bạn có còn là người yêu
Việt Nam không?
02/02/2015 – Một ngày đầu mùa Tống Đảng Nghinh Xuân.
Blogger
Đinh Tấn Lực
Chúng Ta chọn đứng bên nào của Sự Thật
Nguyệt Quỳnh
Sau một loạt các trấn áp
của lãnh đạo CS nhắm vào các trang mạng xã hội, bằng cách liên tiếp bắt giam
các blogger Ba Sàm, Bọ Lập, Nguyễn Ngọc Già … báo lề dân vẫn tiếp tục mọc rễ và
vươn cành. Các blogger khác vẫn ngoan cường, cứng cỏi, tuyên bố sẵn sàng đối
mặt với tù tội.
Nhà văn Phạm Đình Trọng
gọi thời đại này là Thời Ngục Tù. Ông viết: “Năm tháng qua đi nhưng thời ngục tù đau
đớn này sẽ còn mãi trong trang sách lịch sử”. Thân phận lầm than của đất
nước, thân phận bèo bọt của người dân, thực tế nhức nhối của xã hội đã không
thể câm lặng mãi trong tâm hồn nhạy cảm của các nhà văn, dù họ biết họ có thể
là nạn nhân kế tiếp. Viết, đối với nhà văn Phạm Đình Trọng và đối với các
blogger vừa như là sự đòi hỏi của cái riêng, vừa là trách nhiệm với cái chung.
Để mong tô đậm thêm nữa
tác động khủng bố lên các nhà văn, ngày 14/01/15 ông thứ trưởng Bộ Thông Tin
Trương Minh Tuấn và Phó chủ nhiệm Văn Phòng Quốc Hội Nguyễn Sỹ Dũng cùng xuất
hiện trên truyền hình VTV1. Họ cảnh báo rằng hàng trăm trang mạng có máy chủ ở
nước ngoài đang sử dụng chiêu bài nguy hiểm nhằm xuyên tạc, bịa đặt, nói xấu
Đảng, Nhà nước và các cấp lãnh đạo, gây chia rẽ, làm giảm sút niềm tin của dân
đối với Đảng.
Nhưng những nhà hoạt
động Việt Nam lại nhìn khác. Khi những con người chỉ với cây bút và bàn phím
trong tay, bằng tất cả mọi nỗ lực trong cô đơn, kể cả chịu bị đánh đập đến đổ
máu, chịu tù tội, đã buộc cả guồng máy tuyên truyền khổng lồ của nhà nước phải
xôn xao đối phó, thì các blogger và sự thật đã chiến thắng. Khi Ban Tuyên Giáo
Đảng phải công khai chỉ thị cho đội ngũ chuyển sang hướng "minh bạch để
giành trận địa thông tin", thì rõ ràng báo lề dân đã thắng hiệp 1.
Đề cập đến mức ảnh hưởng
của làng dân báo ông Trương Minh Tuấn vừa thú nhận vừa cố tình đánh hỏa mù:
"Có thể gọi chung
đây là tội phạm không gian ảo, vi phạm pháp luật VN. Loại tội phạm này có thể
bị xếp vào những nguy cơ đe dọa an ninh lớn nhất cho đất nước. Như ở Anh tội
phạm này bị xếp ngang hàng tội phạm tấn công khủng bố, thảm họa hạt nhân...".
Ông Trương Minh Tuấn
quen lối phát biểu xem thường dư luận, xem thường trí tuệ của người dân. Trong
khi ba ngày trước đó, những thông tin trên khắp các trang mạng xã hội cho thấy
Thủ tướng Anh, ông David Cameron đang cùng 40 vị lãnh đạo thế giới dẫn đầu đoàn
tuần hành ở Pháp để cổ vũ cho quyền tự do ngôn luận. Ông Tuấn tiêu biểu cho
giàn lãnh đạo CSVN, vẫn muốn tiếp tục chính sách ngu dân bằng bưng bít thông
tin. Vẫn muốn cai trị dân bằng bạo lực nên phải lấy dối trá làm phương châm
hàng đầu. Quả thật, đây chính là cuộc chiến cam go mà người dân VN phải đối
mặt. Cuộc chiến giữa sự thật và dối trá, giữa lương tâm và họng súng.
Nhà văn Pháp Emile Zola
bảo rằng: “Nếu anh bịt miệng sự thật và chôn nó xuống đất, nó sẽ phát triển,
và tập hợp sức mạnh dữ dội của chính nó để một ngày khi nó mọc lên, nó sẽ thổi
bay mọi thứ”.
Sự thật bị chôn dấu hàng
bao lâu nay đang chứng tỏ sức mạnh dữ dội của chính nó. Và làng dân báo, càng
ngày càng lớn mạnh với hàng trăm những con người chịu vác thập tự để được đem
sự thật đến với cuộc đời. Dù cô thế, dù thiếu phương tiện so với lực lượng báo
đài của đảng, báo lề dân đang trở thành nỗi lo sợ lớn của lãnh đạo CS.
Nỗi lo
sợ đó bao gồm những sự thừa nhận sau đây:
Đảng đã phải thừa nhận chính
sách bưng bít thông tin từ ngày lập đảng đến nay đã thất bại, dù với bao nhiêu
công an mạng đi chăng nữa. Đặc biệt vì hiện có rất nhiều chuyên gia điện toán
trên thế giới luôn nghĩ ra các cách vượt rào cản để tặng không cho nhân dân các
nước đang bị độc tài cai trị.
Đảng đã phải thừa nhận lực
lượng 80 ngàn Dư Luận Viên hàng ngày đi chửi bới, cố đánh lạc hướng dư luận
cũng đã thất bại. Tệ hơn nữa, hàng ngũ này chỉ tạo thêm các tác động ngược.
Người dân ngày càng khinh rẻ cả Dư Luận Viên và những kẻ thuê mướn họ
.
Đảng đã phải thừa nhận hiện
tượng người dân đang lũ lượt bỏ mặc báo đài công cụ và kéo nhau đi nơi khác tìm
thông tin. Từ các nguồn quốc tế đến các nguồn do chính dân chúng tự tìm hiểu,
tự dịch thuật, tự tổng hợp, tự nhận định, tự thực hiện — tức làng dân báo.
Không những thế, người dân nay còn định ra công thức chung: cứ chuyện gì Ban
Tuyên Giáo ra chỉ thị cho báo đài chối cãi càng căng thì chuyện đó càng chính
xác theo chiều ngược lại. Đơn cử một thí dụ như trường hợp ông Nguyễn Bá Thanh
thì rõ.
Nhưng có lẽ phải đọc các
phát biểu của thứ trưởng Tuấn cùng với nhiều bài vở khác của Ban Tuyên Giáo gần
đây cũng như các dặn dò của ông Nguyễn Tấn Dũng với công an mới thấy đủ chính
sách "minh bạch" của đảng. Đó là phải làm chủ thông tin bằng cách
không chặn tin nữa nhưng chủ động tung tin theo chiều của Đảng; hoặc chủ động
minh bạch phần tin nào không hại cho đảng. Nếu thế thì cũng chẳng mới là mấy.
Ai cũng biết cách đó sẽ chỉ cứu vãn tình hình trong một thời gian ngắn thôi, vì
hiện có nhiều nguồn khác cung cấp thông tin đầy đủ và chính xác, tức minh bạch
100%. Một khi người dân nhận ra đảng chỉ "minh bạch một phần" hay
"minh bạch một chiều" thì số người kéo đi sang báo lề trái còn đông
và nhanh hơn nữa.
Có ai muốn phí thời giờ đưa óc mình cho đảng rót các thông tin
nghiêng lệch, cắt xén vào không?! và như thế thì có khác gì mấy tình trạng hiện
giờ ?!
Dù chính sách tuyên
truyền kiểu mới của đảng chỉ vừa bắt đầu, nhiều người dân Việt đã bày tỏ thái
độ chán chường về cái "lòng thành nửa mùa" đi kèm đủ thứ hăm dọa trên
báo đảng. Điều dân khao khát là sự thật, là quyền được biết về những chính sách
của chính phủ, những sự việc có liên quan trực tiếp đến quyền lợi của đất nước
và của chính họ, kể cả những dữ kiện thuộc loại tối kỵ như nội dung Hội nghị
Thành Đô, các bản đồ biên giới Việt Trung, ...
Ngày nào những đòi hỏi đó chưa
được đáp ứng, ngày đó Đảng còn tiếp tục phải đối mặt với làng dân báo. Cái trận
địa mà Đảng gọi là “chiến tranh thông tin truyền thông” đó chẳng ở đâu xa,
chẳng phải từ lực lượng phản động nào cả. Họ là dân, nơi mà rất nhiều người đã
từng hết lòng yêu Đảng và từng đặt hết niềm tin vào Đảng. Niềm tin đưa Đảng lên
ngôi đó đã cạn, đã chết lịm khi người ta biết Đảng đã bịt mắt để xử dụng họ như
lừa, ngựa suốt bao nhiêu năm qua.
Đến nước này Đảng chỉ
còn có hai chọn lựa:
• hoặc là phải mở tung hẳn cánh cửa truyền thông ra. Bỏ hẳn cái trò "800 báo đài với một ban biên tập" đi.
hoặc phải chấp nhận đứng nhìn cảnh: toàn dân chỉ dùng báo đài công cụ làm phương tiện giải trí hay giấy gói hàng; còn khi cần các tin tức đúng đắn, mọi người sẽ chỉ đọc các nguồn do báo lề dân cung cấp.
• hoặc là phải mở tung hẳn cánh cửa truyền thông ra. Bỏ hẳn cái trò "800 báo đài với một ban biên tập" đi.
hoặc phải chấp nhận đứng nhìn cảnh: toàn dân chỉ dùng báo đài công cụ làm phương tiện giải trí hay giấy gói hàng; còn khi cần các tin tức đúng đắn, mọi người sẽ chỉ đọc các nguồn do báo lề dân cung cấp.
Nhìn những gì vừa xảy ra
trên "mặt trận thông tin", ai còn dám bảo người dân “tay không” thì
không thể tạo áp suất đổi thay. Khi phương pháp Đấu Tranh Bất Bạo Động được đủ
số đông cùng áp dụng, thế lực độc tài sẽ bị dồn vào chỗ bí. Họ buộc phải thay
đổi hay phải bỏ chạy. Nhiều dân tộc đã khám phá ra công thức này trước chúng
ta.
Cuộc đọ sức hiện nay -
dù muốn hay không - vẫn ảnh hưởng đến và bao gồm tất cả mọi người dân Việt. Một
là ta góp mặt dũng cảm cho sự đổi thay. Hai là ta chấp nhận trở thành nạn nhân,
dự phần cùng những bóng đen câm lặng trong sự tụt hậu của đất nước mình. Chúng
ta chọn đứng bên nào của Sự Thật ?
No comments:
Post a Comment