Ước Vọng hay Ảo vọng mùa
xuân
Kính Hòa, phóng viên RFA
2015-02-02
2015-02-02
- In trang này
- Chia sẻ
- Ý kiến của
Bạn
- Email
Nikkei Asian Review - Một trong những cơ quan truyền thông lớn
nhất Nhật Bản đưa tin về Chân Dung Quyền Lực
Ước
vọng sự thật
Sự thật hay nửa sự
thật?
Những câu hỏi mà giới blogger đặt ra cho nhau trước màn hình máy tính vào
những ngày này, khi mà trang blog Chân dung quyền lực, mà nhiều bloggers nghi
ngờ rằng của một thế lực nào đó trong đảng cộng sản cầm quyền, vẫn còn
ngự trị. Và “nạn nhân” mới nhất của nó là Viện trưởng Viện kiểm soát nhân
dân tối cao Nguyễn Hòa Bình.
Có đến liên tục năm bài viết đưa ra những hình ảnh
và số liệu về số tài sản khổng lồ của gia đình ông này.
Giáo sư Nguyễn Hưng
Quốc từ Úc kể rằng trong những ngày cuối năm âm lịch này, một đoàn cán bộ từ
Việt nam sang Úc làm việc, mà câu chuyện đầu môi của họ chỉ xoay quanh… Chân
dung quyền lực.
Blogger Mai Tú Ân viết
“Trang mạng không
ai biết xuất hiện từ đâu và của ai đấy. Và những điều không thể tin được đó lại
xuất hiện hàng ngày, hàng giờ với thông tin ngồn ngộn, thừa mứa đến từng chi
tiết, từng con số, từng tư liệu, từng hình ảnh... khiến cho người dân không thể
không đau lòng, không thể không phẫn nộ khi đọc nó..
Vẫn biết rằng những
thông tin của Trang mạng CDQL, cũng như những thông tin lề trái không hẳn lúc
nào cũng là sự thực, nhưng đáng buồn là có một chân lý ngàn đời rằng, một phần
sự thực sẽ dẫn đến sự thực, nếu không chứng minh được một phần sự thật ấy không
phải là sư thật.
Và cuối cùng thì sự im
lặng tai hại của chính quyền cùng tất cả bộ máy thông tin tuyên truyền hùng hậu
trước sự kiện ấy, đã khiến cho niềm tin vào chế độ của người người dân Việt Nam
ngả nghiêng; xao động như bị một cơn bão tàn phá tâm can.
Theo như Mai Tú
Ân vừa trình bày, sự mất lòng tin đó của người dân chính do ước vọng được
biết sự thật từ bao lâu nay không được thỏa mãn. Giáo sư Nguyễn Hưng Quốc viết
về trang Chân dung quyền lực
Nó cố nói lên sự thật.
Nhưng đó chỉ là một phần sự thật. Còn những góc cạnh khác, hầu như ai cũng
biết, nhưng biết một cách mơ hồ. Chúng ta hy vọng sẽ có những trang báo khác
lần lượt phanh phui hết tất cả những tệ nạn tham nhũng của tất cả những người
đang nắm giữ quyền lực tại Việt Nam hiện nay.
Trang mạng không ai
biết xuất hiện từ đâu và của ai đấy. Và những điều không thể tin được đó lại
xuất hiện hàng ngày, hàng giờ với thông tin ngồn ngộn, thừa mứa đến từng chi
tiết, từng con số, từng tư liệu, từng hình ảnh
Blogger Mai Tú Ân
Tất cả. Chứ không phải
chỉ có một số người đang tranh chấp quyền lực với nhau.
Như vậy có thể nói
rằng Sự thật cho tất cả chính là ước vọng mùa xuân này của giới bloggers Việt nam.
Có blogger như nhà văn
Võ Thị Hảo nhìn thấy ước vọng ấy trong một cái nhìn tích cực trong câu chuyện
xuất hiện của trang blog Chân dung quyền lực. Nhà văn viết rằng
Dẫu sao, khi có cuộc
chiến thông tin giữa các thế lực cầm quyền, là đã manh nha cho các cuộc cạnh
tranh chính trị giữa các nhóm lợi ích. Dẫu đang sơ khai nhưng độ khốc liệt của
nó sẽ đẩy nhanh tốc độ trưởng thành.
Cuộc chiến ngày càng
gay cấn thì dân càng được lợi. Hóa ra, đôi khi những cuộc chiến quyền lực độc
tài nhất cũng phải tựa vào chút lợi ích của quyền tự do ngôn luận.
Trường Tồn hay không
trường tồn
Trong khi blogger Dân
Nguyễn thì lại thấy phiền lòng về sự hoạt động của trang blog của những chủ
nhân bí ẩn này. Dân Nguyễn viết nhắc lại chủ nhân trang Que choa và viết rằng:
Khi người ta bức tử
Quechoa, thì lập tức người ta cho ra lò Chân dung quyền lực – một sự cạnh tranh
hết sức không lành mạnh, thể hiện rõ bản chất cá lớn nuốt cá bé của quyền lực
đỏ. Lý do mà người ta dẹp Quechoa bởi những gì nó chuyển tải, thì bây giờ,
thiên hạ có thể tìm thấy, thậm chí là ê hề trong Chân dung quyền lực. Quechoa
sạch sẽ, nhân bản, hướng thiện, tiến bộ bao nhiêu, thì Chân dung quyền lực nhơ
nhuốc, hôi hám sặc mùi bấy nhiêu.
Cho đến nay vẫn chưa
có phát ngôn chính thức nào từ phía nhà nước và đảng cộng sản Việt nam về trang
Chân dung quyền lực. Nhưng có rất nhiều lời cáo buộc rằng những thông tin không
phải do nhà nước nắm giữ là gây hại cho nhân dân. Nhà văn Võ Thị Hảo hiến kế
cho nhà nước Việt nam làm thế nào để các trang blog được gọi là gây hại ấy
Chúng chỉ sống được
trên làn rêu ẩm ướt tối tăm của sự bưng bít thông tin, dối trá thông tin, bạo
lực thông tin, bè phái thông tin của các vị quan chức từ trên xuống dưới. Chúng
là lũ chuyên dùng từ điển ngược, như dùng „kính chiếu yêu“, soi ra gương mặt dị
dạng của những thông tin lừa bịp hoặc che giấu.
Chúng chỉ sống được
trên làn rêu ẩm ướt tối tăm của sự bưng bít thông tin, dối trá thông tin, bạo
lực thông tin, bè phái thông tin của các vị quan chức từ trên xuống dưới. Chúng
là lũ chuyên dùng từ điển ngược, như dùng "kính chiếu yêu"
Nhà văn Võ Thị Hảo
Nhưng có vẻ ý kiến của
nhà văn Võ Thị Hảo không được giới cầm quyền quan tâm lắm, vì như blogger Kami
chỉ ra rằng lời hứa đưa ra kết quả tín nhiệm các ủy viên Bộ chính trị, chóp bu
quyền lực của Đảng cộng sản vẫn không được thực hiện. Kami trích dẫn phát biểu
mới đây của ông đương kim Tổng bí thư đảng cộng sản là ông Nguyễn Phú Trọng
rằng phải để cho công chúng tham gia vào nhiều phạm vi khác nhau và phát huy
vai trò của báo chí, công luận, và Kami viết rằng
Tuy vậy, phát biểu đó
của ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng cũng chứng tỏ rằng bản thân ông và Đảng
CSVN đến lúc này vẫn không bỏ được thói chuyên nói một đằng và làm một nẻo,
điều từ lâu nay là nguyên nhân khiến cho Đảng CSVN đã đánh mất lòng tin đối với
dân chúng. Nghĩa là, trong khi ông Tổng Bí thư thì nói như thế, nhưng thì
mặt khác trên thực tế, ông Tổng Bí thư và Đảng CSVN đã hoàn toàn không muốn cho
công chúng biết, thậm chí là họ muốn dấu nhẹm các thông tin mà dân chúng hết
sức quan tâm. Ví dụ như chuyện về Kết quả lấy phiếu tín nhiệm 20 cán bộ cao cấp
của Đảng, đến lúc này vẫn là một thông tin tuyệt mật của Đảng không cho phép
phổ biến.
Lời phát biểu của ông
Trọng được Kami trích dẫn từ trong một bài trả lời báo chí Việt nam của ông,
trong đó ông nêu lên ước vọng rằng đảng của ông sẽ mãi mãi trường tồn cùng dân
tộc. Tới đây hản độc giả Việt nam nghĩ ngay đến những khẩu hiệu tuyên truyền
của đảng cộng sản mỗi độ xuân về, không những tên đảng đứng kề tên nước mà đôi
khi đứng trước cả mùa xuân, tức là trước cả đất trời vậy!
Trong vài năm trở lại
đây ông Nguyễn Phú Trọng thường hay được giới bloggers trích dẫn những phát
biểu, đôi khi khó hiểu và gây cười của ông. Cách đây không lâu ông nói rằng
đảng của ông sẽ đổi mới chính trị nhưng không có nghĩa là đổi thể chế chính
trị.
Người ta vẫn còn nhớ những tuyên bố chống tham nhũng khẩn thiết của ông,
thậm chí có lần ông suýt khóc sau đại hội trung ương kỳ trước, khi đảng của ông
không kỷ luật được một đồng chí X nào đó cũng của ông! Ông cố gắng thành lập
ban nội chính trung ương để mong làm trong sạch bộ máy cầm quyền. Nhưng cũng
chính ông cũng nói rằng xóa bỏ điều 4 của Hiến pháp là phản động.
Blogger Trần Minh Khôi
dẫn ra câu chuyện cải tổ của Tân Tổng thống dân cử Jodowi bên Indonesia mà viết
rằng
Một bằng chứng nữa cho
thấy cơ chế, chứ không phải cá nhân, quyết định sinh hoạt chính trị quốc gia.
Trông đợi vào cá nhân mà không thay đổi cơ chế là hoang tưởng.
Cơ chế mà mọi người
đều biết chính là nền tảng ý thức hệ Mác lê mà những người cộng sản đã du nhập
vào Việt nam. Tiến sĩ Nguyễn Đình Cống viết trên trang blog Bauxite Việt nam
phản biện lại ý kiến cho rằng bi kịch xã hội chính trị ngày nay của Việt nam
chỉ là do từ những tính xấu của người Việt mà ra
Sự cộng hưởng giữa một
số tính cách xấu của người Việt với những độc hại của chủ nghĩa Marx Lenin mới
thực sự là nguyên nhân gốc của tệ nạn xuống cấp về đạo đức của xã hội hiện nay.
Liệu ước vọng tồn tại
ngàn đời cùng dân tộc đó của ông Trọng có phải là hoang tưởng hay không?
Khi mà
ông dứt khoát không từ bỏ ý thức hệ đó?
Mô hình nhà nước của
đảng của ông Trọng đang cai trị 90 triệu dân Việt nam gọi là dân chủ tập trung,
với mọi quyền hành, kể cả quyền báo chí đều tập trung vào tay đảng cộng sản.
Khi người dân không
được phép phát biểu một cách dõng dạc như các bậc phụ lão trước điện Diên Hồng
ngày xưa thì họ cũng có thể lên tiếng trong thế giới ảo của internet
Giáo sư Nguyễn Hưng Quốc
Nhưng thời đại đã thay
đổi, khi đảng cộng sản được thành lập thì máy fax chưa xuất hiện. Lúc đảng cộng
sản nắm quyền trên toàn cõi Việt nam thì chưa có Internet và facebook.
Blogger
nổi tiếng Điếu Cày nói rằng mỗi một trang Facebook thực sự đóng vai trò một tờ
báo. Điều đó làm đảng cộng sản cảm thấy lo sợ, như giáo sư Nguyễn Hưng Quốc
viết trên trang của ông về sự tự do ngôn luận trong không gian điện tử ngày nay
Khi người dân không
được tự do bỏ phiếu thì mỗi phát biểu trên blog và facebook đây đó đều có thể
xem là một lá phiếu. Khi người dân không được phép phát biểu một cách dõng dạc
như các bậc phụ lão trước điện Diên Hồng ngày xưa thì họ cũng có thể lên tiếng
trong thế giới ảo của internet.
Tôi không biết các bạn
có đồng ý với nhận định ấy hay không, nhưng tôi biết chắc chắn một điều: chính
phủ Việt Nam cũng nghĩ vậy. Vì cũng nghĩ như vậy, họ mới ghét và sợ blog và
facebook đến vậy.
Nhạc sĩ, blogger Tuấn
Khanh thì mô tả khung cảnh Sài gòn những ngày cuối năm
Thế giới đã khác,
những tờ báo giấy mòn mỏi và chậm chập như những chuyến xe liên tỉnh không đến
kịp thời gian. Con người Sài Gòn hôm nay ngồi chạm lướt vào hiện tại tức thì để
nói về cuộc sống của mình, buồn phiền hay vui cười những tin tức chớp tắt từng
giờ. Sài Gòn ngồi một chỗ có thể nhìn mọi nơi, nghe những chuyển động của người
Việt, có thể cười cợt với những vận may hạnh phúc và cũng có thể chết lặng với
những đảo điên của giống nòi.
Giữa những ước vọng về
sự thật của giới bloggers và ước vọng về sự tồn tại của ông Nguyễn Phú Trọng,
blogger nhạc sĩ Tuấn Khanh giở lại một bài hát xuân của cố nhạc sĩ Phạm Duy mà
ngậm ngùi rằng
Tự mình mở lại bài
Xuân Ca, tôi lại thấy trong đó muôn ngàn ngậm ngùi, không chỉ cho người đã
khuất mà cho một nước Việt mong manh mờ ảo.
Một năm mới lại đến.
Xuân ca lại văng vẳng trong trái tim người. Niềm khao khát còn đó nhưng mùa
xuân thật sự của xứ Việt đang ở nơi đâu?
Chúng tôi xin mượn lời
nhạc sĩ Tuấn Khanh và lời ca của cố nhạc sĩ Văn cao về ước vọng một Mùa xuân
đầu tiên để kết thúc bài điểm blog hôm nay.
No comments:
Post a Comment